Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 710
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:00:39
Lượt xem: 6
Lúc này Ninh Tử Thư không còn tâm tư ăn cơm sáng nữa, trực tiếp chạy như bay vào phòng tắm, lưu lại một câu kêu rên: “Ba, sao tối hôm qua ba không thay quần áo cho con”
“Ông đã đã giúp con gỡ đôi tất thúi kia ra đã là không tồi rồi.” Ninh Hàn chậm rãi nói.
“Cháu trai?”
Tiểu Tại Tại phản ứng chậm mất nửa nhịp, lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Hinh, xác nhận thân phận của Ninh Tử Thư.
“Đúng vậy, cháu trai lớn, thằng bé tên là Ninh Tử Thư, năm nay 18 tuổi, Tại Tại gọi là Tử Thư là được.” Bạch Hinh sờ đầu nhỏ của Tiểu Tại Tại thật dịu dàng, giới thiệu đơn giản một chút về con trai nhà mình.
“Khoai lang tím.”(*) Tiểu Tại Tại dùng giọng sữa đáng yêu đọc tên của cháu trai, nhưng phát âm không chuẩn.
(*) Khoai lang tím (紫薯) /Zǐ shǔ/ ; Tử Thư ( 子舒) / Zi shū/. Phát âm có chút giống nhau.
“Tử Thư.” Bạch Hinh kiên nhẫn sửa lại.
Tiểu Tại Tại: “Tử Chuột.” (*)
(*) Chuột ( 鼠) / Shǔ/ ; Thư ( 舒) / Shū/.
Bạch Hinh: “Tử Thư.”
Tiểu Tại Tại: “Tử Thư.”
“Đúng rồi, Tại Tại giỏi quá!” Bạch Hinh khen thưởng cho Tiểu Tại Tại một cây phô mát.
Pho mát và kẹo que cùng với bánh kem, đều là món ăn yêu thích của Tiểu Tại Tại, nhưng mấy thứ này đều không không ngoại lệ đều rất ngọt, cho nên vì tương lai của chiếc răng sữa đáng yêu của bé, cả nhà phải hạn chế lượng đồ ngọt bé ăn hàng ngày.
Lúc này nhận được khen thưởng, Tiểu Tại Tại mừng rỡ cười tít mắt lại tạo thành hình trăng non.
Gặm kẹo pho mát được một nữa, bé đột nhiên ngước mắt lên nhìn xung quang, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được, chỉ có thể quay đầu hỏi anh cả: “Anh ba đâu chồi?”
Lại nói tiếp, từ sáng đến giờ, bé vẫn không thấy thân ảnh của anh ba đâu.
Động tác ăn sáng của Ninh Hàn ngừng lại, ngay sau đó vờ như không có việc gì nói: “Anh ba em đang vội đi làm.”
Thật ra không phải như vậy, tối hôm qua sau khi chăm sóc Tiểu Tại Tại nằm trên giường ngủ, Ninh Hiên chạy cả đêm đến bệnh viện thăm Ninh Hàng, hơn nữa còn thuận thế ở lại qua đêm chăm sóc anh hai.
Theo lý mà nói, Ninh Hàn ngụy trang không nói thiên y vô phùng, nhưng để lừa một đứa vé hai tuổi thì vẫn dư dả, nhưng khổ nỗi Tiểu Tại Tại không phải là một đứa trẻ bình thường.
Bé có đọc Tâm Thuật.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, lời nói dối của Ninh Hàn đã bị vạch trần, khiến Tiểu Tại Tại nóng giận: “Anh cả xấu xa, lừa Tại Tại!”
Bé phồng má, nắm chặt tay, tức giận nhìn Ninh Hàn, đôi mắt to rỉ ra một giọt nước mờ ảo.
Đột nhiên, Tiểu Tại Tại oa lên một tiếng.
“Anh hai ơi, muốn anh hai cơ, hu hu hu……”
Thì ra ở trong nháy mắt kia, trong lòng Ninh Hàn đáy lòng xẹt ý miệng Ninh Hàng đang nằm ở trên giường bệnh, bị Tiểu Tại Tại bắt giữ tới rồi.
Bạch Hinh và Ninh Hàn hiển nhiên sẽ không dự đoán được bé sẽ bùng nổ như vậy, hai người luống cuống tay chân, dỗ dành bé một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Ninh Hàn hứa hẹn, sau khi ăn xong bữa sáng sẽ dẫn bé đến bệnh viện tìm Ninh Hàng và Ninh Hiên, lúc này mới có thể trấn an cảm xúc của bé.
Nhưng thời gian kế tiếp cảm xúc của Tiểu Tại Tại vẫn là có chút buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-710.html.]
Đầu nhỏ thường thường nhìn ra phía ngoài cửa, hiển nhiên bé rất muốn đi ra ngoài.
Thấy em gái như vậy, Ninh Hàn không đành lòng, chỉ có thể tăng tốc giải quyết bữa sáng, sau đó nói với vợ một tiếng, liền ôm tiểu gia hỏa, cầm theo bao màu hồng phấn đã chuẩn bị sữa rồi ra cửa.
Kỳ thật hôm nay Ninh Hàn vốn cố ý muốn mang Tiểu Tại Tại đi bệnh viện thăm em trai, rốt cuộc tiểu gia hỏa đã trở về, không có lý do gì lại không cho bé thăm anh hai.
Còn may là Ninh Hàng sau khi phẫu thuật khôi phục khá tốt, lúc này tuy nói không thể ngồi dậy, nhưng khí sắc đã tốt tốt hơn không ít.
Có lẽ sẽ không dọa đến em gái.
Ninh Hàn có chút không chắc chắn.
Hôm nay Tiểu Tại Tại mặc bộ đồ gấu trúc liền thân mà bé thích nhất, bộ đồ lông xù xì mềm mại kết hợp với ngũ quan đáng yêu của bé, nhìn từ xa như một quả cầu màu trắng đen rất đáng yêu.
Ninh Hàn khi đặt bé vào trong ghế chuyên dụng của trẻ con ở ô tô, càng giống như một chú gấu trúc con đang bị bắt cóc, đáng yêu đến mức chết người.
Không nhịn được, Ninh Hàn cầm lấy điện thoại chụp lấy hình của bé, sau đó gửi vào trong nhóm chat của cả gia đình.
Ảnh chụp vừa mới phát ra đi, đã ngay lập tức có người rep lại.
【 Ninh gia đại ngoan ngoãn: Ba, hai người muốn đi đâu vậy? Con cũng phải đi, mang theo con với! 】
【 Ninh gia đại ngoan ngoãn: Ta của Nhĩ Khang】
【 Ninh Hàn: Đi bệnh viện thăm chú hai của con, tắm rửa xong chưa? Trong vòng năm phút mà không đi ra thì tự lái xe mà đi, dù sao con cũng có bằng lái rồi. 】
【 Ninh gia đại ngoan ngoãn: Dạ dạ, chờ con ba phút! 】
【 Ninh gia đại ngoan ngoãn: Cẩu tử chạy như bay mà đến.】
【 Ninh Hàng: Chuẩn bị đến đây? 】
【 Ninh Hàn: Ừm. 】
【 Ninh Hàng: Thuận tiện mang bữa sáng cho hai người, tùy tiện thôi cái gì đều được, thanh đạm chút. 】
【 Ninh Hàng: Tiểu Hiên chưa tỉnh à. 】
Cho nên không có ai đi mua bữa sáng cho em ấy.
【 Ninh Hàn: Ừm. 】
Mới vừa nhận được câu trả lời từ em trai, Ninh Hàn đã thấy con trai anh cầm theo một cái túi vải, chạy như điên đến đây.
“Con mang theo cái gì?”
Anh một bên mở cửa sổ xe xuống, một bên hỏi.
“Là, hù hù…… Mẹ bảo con mang theo, hù…… Là bữa sáng của chú hai và chú nhỏ” Ninh Tử Thư thở hồng hộc mà nói.
Ninh Hàn sửng sốt, không ngờ vợ lại suy nghĩ chu đáo như vậy
“Lên xe đi, con ngồi ở ghế sau, giúp ba chăm sóc dì nhỏ.”
“Được ạ!”