Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 702

Cập nhật lúc: 2024-10-30 07:21:53
Lượt xem: 7

Cho nên nếu thật sự để bé và anh trai ở đây thì hai người cũng không có ý kiến gì.

Trong ngôi nhà cổ có không gian rộng thoáng, đủ cho lũ trẻ nô đùa, bốn đứa trẻ tụ tập ở đây, chơi đủ thứ trò chơi nhỏ khác nhau, tiếng cười khúc khích không ngớt.

Cho đến khi hơn 8 giời tối gần 9 giờ, đã đến thời gian Tiểu Tại Tại đi ngủ, Ninh Hiên và Lan Ỷ mới cùng nhau đến đây đưa người về.

“Tại Tại, về đi ngủ thôi.”

Nghe thấy tiếng anh trai đang gọi mình, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng Tiểu Tại Tại vẫn ngoan ngoãn tạm biệt với các bạn nhỏ, sau đó quay đầu trực tiếp chạy về phía anh trai.

“Anh!”

“Ai!”

Ninh Hiên một tay bế em gái lên, duỗi tay sờ phần sau cổ bé.

Quả nhiên, ướt đẫm mồ hôi.

Lại cúi đầu ngửi thử, tức khắc vẻ mặt ghét bỏ: “Em hôi thật.”

Tiểu Tại Tại: “……”

【 Anh trai ruột. 】

【 Ha ha ha ác nha. 】

【 Ninh đạo đừng nói bậy, bé con của chúng tui không hôi, thơm nha. 】

……

Trên đường trở về, Ninh Hiên ăn nói khép nép không ngừng dỗ dành em gái.

“Anh trai sai rồi, anh xin lỗi em được chưa?”

Tiểu Tại Tại thở phì phì nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn người này nữa: “Hừ!”

Xin lỗi không được, Ninh Hiên tiếp tục dỗ dành: “Tại Tại không hề hôi, là anh trai hôi, anh trai đang tự nói mình hôi đó.”

Tiểu Tại Tại: “Hừ!”

Bé còn lâu mới dễ dành được dỗ như vậy.

Thấy thế, Ninh Hiên cũng biết bản thân khó mà dỗ em gái chỉ bằng mấy lời này.

Anh cảnh giác đưa mắt ra xung quanh dò xét, xác định bốn phía không có ‘ nhân vật khả nghi ’ , mới vội lén lút tiến đến bên tai em gái, thấp giọng nói: “Em tha thứ anh anh, anh đưa em đi mua kẹo que nhứ?”

“Anh trai có tiền?”

Tiểu Tại Tại rốt cuộc cũng đưa mắt về phía anh anh trai, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.

Bé nhớ rõ là tiền và điện thoại của anh trai đã bị tổ tiết mục thu từ lâu rồi mà.

“Còn thừa lại năm tệ nè.”

Ninh Hiên cười he he, lấy ra một tờ năm tệ bị nhàu nát ở trong túi áo, đây là tiền của em gái anh, sau khi mua trứng gà, Coca và sữa chua xong thì còn dư lại.

Suy nghĩ như vậy, anh đột nhiên có chút chua xót.

Anh đường đường là một đạo diễn nổi danh quốc tế, chỉ cần quay một bộ phim thôi, đừng nói là năm tệ, năm trăm triệu, thậm chí còn 5 tỷ cũng kiếm được, mà giờ đây lại lưu lạc đến mức ngay cả tiền mua kẹo cho em gái cũng phải tiêu đến tiền của bé.

Nghĩ tới nghĩ lui, đều do tiết tổ mục vô nhân tính kia.

Dưới đáy lòng âm thầm mắng mỏ chửi rủa cái tên khốn kia, Ninh Hiên bên ngoài vẫn bình tĩnh đưa em gái đi mua kẹo que.

Một cây kẹo que chỉ mất 5 mao, bốn cái hai tệ, còn thừa lại ba tệ.

Giỏi quá!

“Anh trai lột ra đi, lột đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-702.html.]

Tiểu Tại Tại không thể tự lột lớp giấy bọc bên ngoài ra được nên phải nhờ anh trai.

Ninh Hiên cầm kẹo que, giống như Tào Tháo đang nắm giữ các lệnh chư hầu khiến các hoàng tử khống chế hoàng đế, uy h.i.ế.p em gái: “Em còn tức giận với anh nữa không?”

“Không còn.” Tiểu Tại Tại một lòng chỉ hướng về kẹo que lắc đầu.

“Vậy em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

“Có thể có thể.” Đầu nhỏ gật một cách điên cuồng.

Thấy Ninh Hiên còn muốn nói đến mấy chuyện râu ria, Tiểu Tại Tại vội vã ăn kẹo lắc lắc gót chân nhỏ, sốt ruột thúc giục: “Anh trai bóc đi, nhanh lên nhanh lên.”

“Được được, Em đừng kích động.”

Sợ em gái còn lắc nữa thì sẽ bị ngã, Ninh Hiên một bên ôm chặt bé, một bên bóc kẹo, rồi đưa cho bé.

Ngậm kẹo, Tiểu Tại Tại cuối cùng cũng nheo mắt lại thoả mãn.

Đáng yêu.

Ninh Hiên không nhịn được, nhẹ nhàng véo cái má bánh bao mũm mĩm của em gái, dưới ánh mắt khó hiểu của tiểu gia hỏa, làm bộ dường như không có việc gì hỏi: "Mấy chiếc kẹo còn lại thì tính sao? Giữ lại để ngày mai ăn?”

“Tại Tại một cái, anh trai một cái, chị lớn Lan một cái, chị Như Như một cái, bốn cái kẹo.”

Tiểu Tại Tại đếm trên đầu ngón tay, đếm ra số người cho anh trai nhìn

Ninh Hiên không chú ý rằng bản thân cũng có phần, ngược lại ngạc nhiên khi em gái mới hơn hai tuổi đã biết đếm, “Em biết đếm à, giỏi quá.”

“Giỏi quá.” Tiểu Tại Tại cũng nhanh chóng nhại lại mấy từ cuối của anh trai, giọng sữa đáng yêu tự cổ vũ cho bản thân.

Lần này đã chọc cười Ninh Hiên.

Anh nhận thấy, từ sau khi nuôi em gái đến bây giờ, bản thân mình mỗi ngày còn cười nhiều hơn cả năm trước cộng lại.

Đương nhiên, đây chỉ là một cách nói khoa trương, nhưng cũng không thể phủ nhận, Tiểu Tại Tại đã mang đến cho anh rất nhiều cảm giác hạnh phúc cùng vui vẻ.

Trước khi đi ngủ.

Ninh Hiên ôm một chú thỏ con trong lòng, nằm ở trên giường, giơ điện thoại gọi điện cho anh cả.

“Tại Tại, em có muốn nói chuyện với chị dâu không.”

Bạch Hinh ở đối diện điện thoại nhiệt tình vẫy tay với Tiểu Tại Tại, muốn thu hút sự chú ý của bé.

Tiểu Tại Tại giương mắt, nhìn màn hình di động là Bạch Hinh, mỉm cười ngọt ngào với cô, kéo dài giọng sữa một cách đáng yêu: “Muốn ~ Tại Tại rất nhớ chị ~”

“Ai da, Tại Tại của chúng ta cũng biết làm nũng kìa.”

Bạch Hinh được tiểu gia hỏa dỗ đến mức cười lộ ra vết chân chim ở khóe mắt.

Ninh Hàn thì ngồi ở bên cạnh vợ, buồn cười mà nói một câu: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Sau đó đã bị Bạch Hinh cho một cái cùi trỏ.

Ở giữa eo bụng, đau đến mức biểu tình của anh vặn vẹo.

“Tê…… Em muốn mưu sát chồng à?”

“Hừ, ai kêu anh dám nói xấu Tại Tại.” Bạch Hinh hừ nhẹ một tiếng, không hề cảm thấy áy náy, còn cho rằng Ninh Hàn xứng đáng.

Tiểu Tại Tại chớp mắt, đột nhiên bé phát hiện một việc.

Thì ra cách một thiết bị di động, bé sẽ không thể được tâm tư của người khác.

Cảm giác này khá mới lạ, khiến bé không ngừng nhìn chằm chằm vào anh cả và chị dâu ở bên cạnh.

Hiểu lầm ánh mắt của bé , Ninh Hàn cho rằng Tiểu Tại Tại đang tìm con trai mình, liền nói: “Tại Tại đang tìm cháu trai em à? Tên nhóc thối kia vừa nghỉ, đã đi ra ngoài chơi bời rồi, lúc này vẫn chưa về nhà, chờ khi nào Tại Tại về nhà sẽ nhìn thấy nha.”

Lại nói tiếp, em gái anh đến thế giới này lâu như vậy rồi, có lẽ vẫn chưa được gặp qua cháu trai lớn hơn mình mười mấy tuổi đấy nhỉ, có lẽ bé rất tò mò.

Loading...