Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:30:33
Lượt xem: 7
Sau khi Ninh Hiên rửa sạch sẽ tay thì đi lên, bế cô em gái đang cố gắng nhón chân lên để nhìn bàn ăn lên rồi đặt vào trong lòng mình.
Có đùi anh làm chiếc lót ghế sang trọng, tiểu gia hỏa cuối cùng có thể miễn cưỡng lộ ra một cái đầu nhỏ ở trên mặt bàn.
“Thịt thịt, muốn ăn thịt thịt, anh trai gắp thịt đi.”
Ngồi xuống ở trong lòng n.g.ự.c anh trai, Tiểu Tại Tại đã vội vàng thúc giục anh nhanh chóng gắp thịt cho bé ăn.
Ninh Hiên cầm lấy một cái bát nhỏ, lấy một chút cơm tẻ cho vào, sau đó cho một ít nước thịt, lại gắp thêm hai miếng thịt, hơn nữa chỉ thêm một chút rau củ, trộn đều lên, rồi đặt ở trước mặt em gái.
Dịu dàng dỗ dành bé: “Hôm nay Tại Tại tự mình ăn cơm được không?”
“Anh trai không đút sao?” Tiểu Tại Tại ngơ ngác ngửa đầu lên nhìn anh trai.
Ninh Hiên suýt thì bị ánh mắt mơ hồ xen lẫn chút đáng thương này của em gái mềm lòng, vội vàng cảnh giác một tự nhắc nhở bản thân, nhẫn tâm nói: “Đúng vậy, lần này anh không đút cơm cho em nữa, tự em ăn cơm.”
Rồi âm thầm an ủi bản thân mình.
Không có việc gì không có việc gì, sau tất cả thì bé con vẫn phải lớn lên, anh hiện tại không thể nhẫn tâm, về sau vẫn phải làm việc này mà thôi.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, nhìn ra anh trai kiên định quyết tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lựa chọn thỏa hiệp: “Vậy được rồi.”
Tại Tại nhận lấy cái thìa mà anh trai đưa cho, dùng cả bàn tay nhỏ bé nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm thìa, nắm thành nắm đ.ấ.m nhỏ rồi dùng hết sức kéo cơm trong bát vào miệng.
Thấy bé ăn thuận lợi như vậy, Lạc Ngô còn có chút kinh ngạc.
Nhịn không được hỏi: “Bé biết tự ăn cơm sao?”
“Vốn dĩ đã biết, chỉ là khi ăn dễ bị vương vãi.” Ninh Hiên nói với vẻ khoe khoang bí mật.
Tuy nói trẻ con hơn hai tuổi biết tự ăn cơm chỉ là một chuyện bình thường, nhưng em gái nhà mình , ở trong mắt bản thân, tóm lại không giống với em bé nhà người ta.
“Rất lợi hại.”
Nhìn ra Ninh Hiên có ý tự khoe khoang, Lạc Ngô cổ động rồi khen hai câu, sau đó lại chuyên tâm đi dỗ dành em trai công chúa nhà mình.
So sánh với hành động tích cực ăn cơm của Tiểu Tại Tại, thì vị công chúa nhà anh lại khó xử hơn.
Không những kén ăn mà lại không thích ăn cơm.
Dù anh có bưng món mà thằng bé thích trước mặt quơ qua quơ lại, thì vị công chúa này vẫn là bộ dáng hờ hững, dù thế nào cũng phải có người lớn dỗ dành làm trò mới có thể chịu hạ mình xuống ăn cho mấy miếng.
Mỗi lần Lạc Ngô đút cơm cho em trai đều không khác gì việc như đi đánh giặc.
Thân không những mệt, tâm càng mệt.
*
Trong khoảng thời gian chợp mắt, các tổ khách quý đều còn chưa ngủ, đều trong thời gian chơi với trẻ, trông vô cùng sôi động.
"Bay, bay, bay..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-697.html.]
"Ha ha ha ……"
Ninh Hiên nằm ở trên giường, hai chân co lại, để em gái nằm trên bắp chân, dùng mu bàn chân làm thành chỗ ngồi, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của bé, cùng nâng hai chân lên, giống như đang chơi trò chơi máy bay mà hồi nhỏ ai cũng từng chơi cùng với ba ba.
Mà Tiểu Tại Tại hiển nhiên rất thích trò chơi này.
Trong phòng tiếng cười vui vẻ trong trẻo của trẻ con không ngừng lại, cuối cùng vẫn là Ninh Hiên thấy mệt mỏi, thương lượng với em gái để bé xuống dưới, hai anh em mới kết thúc trò chơi này.
Trong lúc chơi không phát hiện.
Cho đến khi dừng lại, làn gió mát lạnh đang thổi qua cửa sổ, Tiểu Tại Tại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt rũ xuống từng chút một.
“Ngoan ngoãn, mau ngủ đi.”
Ninh Hiên đặt em gái cô nằm thẳng trên giường gần bên trong, đắp chăn bông lên cho bé, dùng tay vỗ về bé nhẹ nhàng rồi dỗ bé ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hai bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay to của Ninh Hiên đang vỗ nhẹ lên người bé, giọng sữa có chút lầm bầm khó nghe, rồi trở nên càng ngày càng thấp: “Anh trai……”
“Hửm?”
Ninh Hiên theo bản năng cúi đầu xuống để nghe cho rõ hơn, kết quả……
Chụt!
Anh được tiểu gia hỏa hôn một cái lên mặt.
Trên gương mặt tuấn mĩ hiện lên sự kinh ngạc, anh không nhịn được bắt đầu nhìn về phía Tiểu Tại Tại, lại thấy bé đã hoàn toàn nhắm mắt lại, chỉ có mỗi cái miệng nhỏ chúm chím vẫn mãi lầm bầm.
“Tại Tại thích anh trai, anh lớn…… Anh nhỏ…… Đều thích!”
Anh lớn là đại biểu cho những người anh ở thế giới này, còn anh nhỏ chính là những anh trai ở thế giới nguyên bản nơi mà Tiểu Tại Tại vốn thuộc về.
Đều là người thân trong trái tim của Tiểu Tại Tại, bọn họ đều anh trai mà bé yêu nhất, không tồn tại sự so sánh giữa yêu hơn và yêu kém với các anh trai ở hai thế giới khác nhau.
Thì ra anh vẫn luôn tự nhận bản thân che giấu cảm xúc rất tốt, thật ra đã bị tiểu gia hỏa này nhìn thấu hết tất cả.
Dường như chỉ trong nháy mắt đã hiểu được những lời này.
Ninh Hiên đầu tiên là cười tự giễu, ngay sau đó lại giơ tay dịu dàng xoa mấy cọng tóc nhỏ ngốc nghếch vẫn luôn vểnh lên kia của em gái.
Nhận được một cái cọ mềm mại theo bản năng.
Gương mặt của anh lại càng thêm nhu hòa: “Các anh trai cũng rất thích Tại Tại, mặc kệ là anh lớn hay là…… các anh nhỏ.”
“Khò khò khò……”
Đáp lại anh chỉ có tiếng ngáy đáng yêu của em gái, tiểu gia hỏa khi ngủ rồi thì đĩnh đạc mở tứ chi ra, tướng ngủ không khác gì một chú ếch xanh, cái bụng trong trại phình lên phình xuống theo sự hô hấp đều đặn, càng thêm giống ếch xanh.
“Đáng tiếc, lúc đó mình lại không mua thêm một bộ đồ ếch xanh liền thân.”
Thấy một màn như vậy, Ninh Hiên không khỏi có chút tiếc nuối.