Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:29:45
Lượt xem: 2
Sau đó Ninh Hiên dùng hết tâm tư thật cẩn thật cắt ra bức tranh gia đình đó ra, sau đó nhờ bà lão đánh giá, và nhận được lời khen hết lời.
Lão nhân gia sống ngần ấy năm, có chuyện gì chưa trải qua?
Tất nhiên là có thể từ bức tranh cắt giấy nho nhỏ, cảm nhận được tình thân nồng đậm được chan chứa trong đó.
Điều này khiến bà lão nhớ tới người nhà, trong lòng đột nhiên thấy thiếu thứ gì đó, hảo cảm đối với hai anh em Ninh gia bắt đầu tăng lên.
“Ở chỗ này bà còn dư lại một cái khung ảnh, hai cháu muốn lấy để đựng tác phẩm không?” Bà lão có ý tốt hỏi..
Bà cảm thấy bức tranh ấm áp này nên được giữ lại.
“Muốn, cảm ơn bà ạ.”
Ninh Hiên đồng thời cũng có phần tâm tư này thì vui mừng quá đỗi, vội vàng cảm ơn trước hảo ý của bà lão.
“Cảm ơn bà ạ.” Tiểu Tại Tại không rõ nguyên do, nhưng cũng ngoan ngoãn học anh trai cảm ơn bà lão.
“Không cần không cần, cũng chỉ là một cái khung ảnh mà thôi.”
Bà lão liên tục xua tay, sau đó nhanh nhẹn đứng lên, đi vào trong phòng lấy khung ảnh, thuận tiện cầm điểm hộp keo nước ra, để cho Ninh Hiên thuận tiện dính cắt giấy.
Giữa khung ảnh có một tấm bìa cứng màu trắng, Ninh Hiên trực tiếp bôi một ít keo lên mặt sau tấm bìa đã cắt giấy, sau đó cẩn thận dán lên tấm bìa cứng, sau đó đóng kính lại rồi đặt vào trong.
Làm như thế này, một phần tác phẩm chính là một khung.
“Tại Tại đưa tấm này cho anh trai được không?”
Ninh Hiên cúi đầu trưng cầu ý kiến của em gái.
Tác phẩm này anh không định nộp lên tổ tiết mục, mà chuẩn bị giữ lại, mang về nhà làm kỷ niệm.
“Được ạ.” Tiểu Tại Tại không chút do dự gật đầu.
Ninh Hiên nhận được bức tranh, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng vui vẻ lại cắt thêm hai tác phẩm, hợp lại với phần ban đầu kia, gộp lại rồi nộp lên tiết mục tổ, thế là hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ thì hai anh em đi nhận nguyên liệu nấu ăn, lại bị thông báo là mỗi người chỉ có thể lấy được một nguyên liệu nấu ăn.
Nói cách khác, hai anh em bọn họ, chỉ có thể lấy được hai nguyên liệu nấu ăn.
“Vậy thì nấu cơm như thế nào giờ?”
Chuyện này vừa thấy là biết tổ tiết mục lại chơi khăm người, Ninh Hiên tức giận kháng nghị.
“Cái kia……”
Sau lưng truyền đến một âm thanh do dự, hấp dẫn sự chú ý của Ninh Hiên.
Anh quay đầu lại, phát hiện là hai anh em Lạc Ngô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-694.html.]
Bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về nhận nguyên liệu nấu ăn.
“Tôi có cái đề nghị, tổ tiết mục nói rằng chỉ hạn chế nguyên liệu nấu ăn nhưng không hề hạn chế số lượng, nếu không mọi người kết phường, mỗi người chọn một loại, lại cùng nhau nấu cơm vậy có được không?” Lạc Ngô đưa ra lời mời hợp tác với Ninh Hiên.
Ninh Hiên ngẫm lại, chủ ý này cũng không tồi, liền gật đầu đồng ý.
“Có thể có thể, ý kiến hay!”
Bốn nhóm khách quý, có tám người, tổng cộng có thể chọn tám loại nguyên liệu nấu ăn.
Mọi người thảo luận về việc lựa chọn nguyên liệu mà hầu hết mọi người thích ăn, nếu làm như vậy món ăn làm ra sẽ không thể nói không phù hợp, đây cũng là phương pháp tận lực chiếu cố vị giác của từng người.
Tổ tiết mục dường như đã đoán trước được nhóm khách quý sẽ làm như vậy nên đã xây bếp lò ở bên ngoài cho bọn họ, để cho nhóm khách quý có thể thuận tiện nấu ăn hơn.
Hôm nay chủ bếp chính là Ninh Hiên và Lạc Ngô.
Trương Giai Giai cũng biết nấu cơm, nhưng trù nghệ của cô so với Ninh Hiên còn không bằng, không muốn số nguyện liệu nấu ăn đã không nhiều bị lãng phí, cho nên hai người đàn ông trù nghệ tốt hơn theo lý thường nên nhận chức chỉ bếp.
“Chị ơi, để em tới giúp chị rửa rau.” Trương Tử Tuấn chủ động đi đến bên người chị gái nhà mình, hiểu chuyện nói.
Có bé đi đầu, những bé cưng khác đang ngồi lắc lư ở một góc cũng chủ động chui ra, đi lên muốn giúp đỡ các anh các chị.
Bản năng của trẻ con là học tập theo người lớn, cho nên bé cưng lớn nhất ở đây có tác dụng đi đầu rất lớn.
Mà mấy người lớn cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của các bé cưng.
Lan Ỷ lấy ra một cái chậu rửa thật lớn, đổ hết rau dưa cần phải rửa sạch vào bên trong, rồi đặt rổ tre ở trên mặt đất, để mấy bé quay thành một vòng tròn rửa rau, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh chậu rửa.
“Rửa xong rồi thì đặt ở trong cái rổ này, chốc nữa các anh chị nấu cơm sẽ dùng đến.”
“Dạ ~”
Tiểu Tại Tại cùng với mấy anh chị nhỏ, kéo dài âm đáp lại.
“Ngoan lắm.” Lan Ỷ xoa đầu từng bé một, sau đó đứng dậy đi đi băm thịt.
Nấu ăn thì cô không được, nhưng thái rau băm thịt thì có thể.
“Tại Tại này, chị rửa một quà cà chua thật lớn!”
Lan Như cầm quả cà chua to hơn cả bàn tay bé xoa xung quanh quả cà chua, sau một lát quả cà chua đã sạch sẽ, giơ lên khoe cho Tại Tại xem.
“Oa, chị Như Như thật nợi hại!”
Tiểu Tại Tại mở to đôi mắt tròn xoe nhìn địa điểm rất được ủng hộ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, khen đến mức Lan Như tràn đầy sự tự tin, lấy hết số quả cà chua còn lại rửa sạch.
Những người khác cũng đang cầm lấy một loại rau và rửa, có thể thấy được các bé đã được phân công lao động.
Đương nhiên, ý tưởng này là Trương Tử Tuấn nói ra, còn mấy bé cưng khác thì theo lệnh mà làm việc thôi.