Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 675
Cập nhật lúc: 2024-10-29 10:54:03
Lượt xem: 10
Còn chưa kịp bước đi, tự dưng anh nghĩ lại, liền thừa dịp tiểu gia hỏa không chú ý, duỗi tay ấn cái đầu nhỏ của bé xuống rồi xoa một cách điên cuồng, khiến cái đầu nhỏ với chút tóc và mấy cái kẹp tóc đáng yêu loạn hết lên không khác gì các ổ chim, sau đó tất nhiên là tiểu gia hỏa không nhịn được nữa phải lên tiếng.
“Anh trai hư, anh trai hư……”
“Ha ha ha……” Ninh Hàn sảng khoái cười lớn nghênh ngang mà đi.
“Anh trai xấu xa, làm loạn tóc của Tại Tại mất rồi.” Nhìn anh cả hư và xấu xa như vậy, Tiểu Tại Tại ủy khuất quay lại cáo trạng với bạch Hinh.
“Đúng là xấu thật, vậy mà dám bắt nạt Tiểu Tại Tại của nhà chúng ta, trong chốc lát chị giúp em đánh anh ấy nhé?” Bạch Hinh làm ra cái tư thế khoa tay múa chân trong không khí, dồ dành Tiểu Tại Tại.
Vốn tưởng rằng tiểu gia hỏa sẽ thật sự vui vẻ rồi gật đầu đồng ý, ai ngờ bé lại do dự một chút, hai cánh tay nhỏ vì quá rối rắm nên nắm chặt lấy nhau, tiểu nãi âm tràn ngập kháng cự.
“Không được, không đánh anh trai, đau nắm.”
Anh trai bị đánh, bé luyến tiếc.
Mà hai người lớn đang ở đây thì nghe thấy lời này, đồng thời sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt nhu hòa xuống, Bạch Hinh lại nhịn không được tiến lên hôn bé con một cái nữa: “Sao bé con của nhà chúng ra lại có thể ngoan như vậy chứ? Đúng rồi, đánh người là không đúng, bé con có thể hiểu được việc này thật là giỏi!”
“He he……” Tiểu Tại Tại được chị dâu khen đến tâm hoa nộ phóng, cười đến cả cái răng sữa nhỏ cũng lộ ra.
Mà Ninh Hàn gấp gáp tránh đi nên không biết việc này.
Chờ khi anh gọi người trở về, mới biết được việc này trong miệng của vợ, nên lập tức khen thưởng cho bé một cây kẹo que.
Nhưng chỉ có thể để ngày mai ăn.
Hôm nay Tiểu Tại Tại đã dỗ ba ba cho bé ăn không ít kẹo que rồi, nếu không phải Ninh Hàng thấy tình thế không nên ra tay ngăn cản, thì lúc này bé không ở nhà mà đang ngồi trước nha sĩ rồi.
Làm gì có đạo lý coi đường thành cơm được.
Thật là hiếm khi Ninh Viễn Hàng bị bọn con trai nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không đồng ý, cúi đầu ăn cơm một cách bình tĩnh, làm bộ như không nhìn thấy.
Ba ba sủng con gái không phải là chuyện bình thường sao?
Làm gì lớn chuyện như vậy chứ!
Ninh Hiên:…… Cái hành động đó của ba đâu thể nói là sủng, là cưng chiều.
Vẫn giữ thói quen khi ở bộ đội, tốc độ ăn cơm của Ninh Viễn Hàng luôn nhanh chóng, ông luôn là cái thứ nhất ăn xong, sau đó chủ động tiếp nhận nhiệm vụ cho bé con ăn cơm, bưng lên lấy bát cháo nấm hầm thịt mà dì bảo mẫu nấu riêng cho bé.
Tiểu Tại Tại không thích ăn rau xanh, nhưng mà bé sẽ ăn nấm.
Sau khi phát hiện ra điều này, dì bảo mẫu đã điều chỉnh lại thực đơn cho bé, nhiều thêm mấy loại nấm, nếu làm như vậy Tiểu Tại Tại mới ăn ngon hơn, không cần phải bị bắt ăn rau, ăn đến mức rưng rưng nước mắt.
Mà biểu tình đáng thương kia khiến dì bảo mẫu đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-675.html.]
“Tại Tại nào, a.” Ninh Viễn Hàng đút một thìa cháo khá ấm đưa tới miệng con gái.
Tiểu Tại Tại phối hợp mà há miệng: “A ừm.”
Thật ra bé có thể tự dùng thìa xúc cháo ăn, chỉ là ăn không được tốt cho lắm, ăn được một thìa cháo, dường như thì một nửa rơi vương vãi trên bàn, trên mặt đất, trên người bé, dù sao phải khiến vương vãi lung tung mới được.
Cũng may Ninh Hiên khi đưa em gái đến đây đã cẩn thận cho thêm mấy cái yếm, bằng không quần áo của bé đã bị bé dấy bẩn ra không ít bộ.
Dù vậy, nhưng mọi người vẫn tận lực để cho bé tự xúc ăn, rốt cuộc đây chính là quá trình mà mỗi một đứa trẻ đều phải tự gánh vác bước qua,
Nhưng nếu có người nguyện ý đút, Tiểu Tại Tại cũng sẽ không kháng cự.
Sau khi ăn xong một chén cháo thịt hầm nấm nhỏ, Tiểu Tại Tại vẫn chưa thỏa mãn.
Bé háo hức nhắm vào cánh gà nướng thơm phức trên tay anh ba.
“Đừng nghĩ nhiều, cưng không thể ăn cái này.”
Chú ý tới đôi mắt nhỏ khát khao của em gái, Ninh Hiên nghiêng người đi, nhắm mắt làm ngơ.
“Muốn muốn, một miếng thôi nhé, chỉ một miếng thôi.”
Tiểu Tại Tại duỗi tay lay muốn cánh tay anh ba , gấp đến mức run nhẹ lên.
Bé đang ngồi trên một chiếc ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, nếu không có người lớn bế, bé sẽ không thể thoát ra ngoài, chỉ có thể vươn thân trên ra, cố gắng hết sức để vươn vai nắm lấy tay của Ninh Hiên.
Đáng tiếc, khoảng cách hai người quá xa, cánh tay nhỏ bé của cô quá dài không thể với tới, hơn nữa Ninh Hiên còn cố tình trốn tránh, điều này khiến cho Tiểu Tại Tại không thể chạm vào anh.
Mà những người lớn khác không hề ra tay giúp bé, còn ngồi ở đó cười tủm tỉm mà xem diễn.
Nỗ lực một lúc lâu, mắt thấy cánh gà nướng thơm ngon ngào ngạt sẽ không được thưởng thức, Tiểu Tại Tại bẹp cái miệng nhỏ, muốn khóc, nhưng vẫn nhịn xuống.
Không ngờ rằng bộ dáng muốn không những lại không dám khóc kia của bé thật đáng thương nhưng xem thêm cả phần dễ thương, rốt cuộc mấy người lớn không nhịn được.
Cho nên sau khi lương tâm của bọn họ trỗi dậy đã tự động đứng dậy, một người ôm bé lên dỗ dành bé vui vẻ, một người khác thì đứng dậy pha cho bé bình sữa, còn có một thì không quên giáo huấn cho Ninh Hiên một trận.
Ninh Hiên: “???”
Cầm bình sữa, Tiểu Tại Tại nằm ở trong lồng ba ba cuối cùng được dỗ tốt, hiện tại bé không thèm để ý tới cánh gà nướng của anh ba nữa, bởi vì bé đã có sữa uống.
Sữa chính là thứ ngon nhất trên thế giới.
Mắt thấy tầm mắt của anh ba sắp chuyển tới, Tiểu Tại Tại còn cố ý lắm nhấc bình sữa lên trước mặt mình, đắc ý dào dạt khoe bản thân có sữa uống.
Ninh Hiên: Không hiếm lạ, cảm ơn.
Trùng hợp trong lúc này, chuông điện thoại anh vang lên.