Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-09-06 09:49:36
Lượt xem: 59
Sau đó Lý Nhị Nha cũng làm mặt quỷ trêu lại, chọc Tiểu Tại Tại cười không ngừng.
Hai bé gái nhỏ cười chơi đùa, dù đi lâu cũng không hề thấy mệt, luôn tràn đầy năng lượng.
Trái lại bên kia, Quý Tử Nhiên đã chịu đựng không nổi, muốn ghé vào vai Ninh Hàn kêu khổ kêu mệt mỏi.
“Sao cậu nào phế như thế vậy hả?” vẻ mặt Ninh Hàn ghét bỏ mà muốn đem trói buộc trên vai ném đi, cuối cùng cũng chỉ có thể điều chỉnh phương hướng, hướng xuống dưới chân núi đi.
“Trời cũng không còn sớm, chúng ta nên về nhà.”
“Không tìm tiếp sao?” Lý Nhị Nha có điểm tiếc nuối nhỏ.
Kỳ thật ngày thường trời như thế này, còn không phải thời điểm trở về.
“Lại tìm cũng không có đồ vật gì, về nhà ăn đào thôi.” Lý Đại Tráng tuổi lớn hơn chút, biết Ninh Hàn vì chiếu cố cho người bạn kia, nên cũng trấn an mà xoa nhẹ đầu nhỏ của em gái.
“Được rồi.” Mọi người đều phải đi, Lý Nhị Nha cũng phải cùng bước.
Lên núi thì đã khó nhưng xuống núi còn khó hơn.
Câu này không áp dụng cho đường núi bằng phẳng, ngược lại khi xuống núi, cảm giác chạy xuống dốc trên đường toàn là xuống dốc khá là thư thái và vui vẻ.
Giống như được gió đưa đi vậy rất nhanh.
“Chị Nhị Nha, chúng ta so xem ai nhanh hơn!” Tiểu Tại Tại chưa kịp nói xong, chính mình liền đi trước chuyển chân ngắn nhỏ chạy.
Lý Nhị Nha ngây người hạ, phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Em chơi xấu!”
“Ha ha ha ha……”
Mấy người anh trai phía sau nhìn thấy hai em gái nhỏ hoạt bát như vậy, cũng nhịn không được cười.
“Ai nha!”
Cái gọi là vui quá hóa buồn.
Tiểu Tại Tại chạy xuống quá hăng hái, không chú ý xem đường, không cẩn thận một cái đã bị một khối ven đường làm vướng ngã, ngã nhào về phía trước giống với tư thế khá hài hước.
“Tại Tại!” Ninh Hàn sắc mặt thay đổi, vội vàng ném Quý Tử Nhiên đi nhanh chạy tới.
Khoảng cách của Lý Nhị Nha là gần nhất, trước khi Ninh Hàn lại gần, bé đã nhanh chóng nâng Tiểu Tại Tại dậy.
Sau khi đỡ Tại Tại dậy, một bên quan tâm một bên còn lại vỗ bụi và lá dính trên quần áo của Tại Tại: “Tại Tại có bị thương hay không?”
“Không có……” Tiểu Tại Tại bị ngã làm cho ngây ngốc, chưa kịp lấy lại tinh thần, ngơ ngác đứng để cho người khác vỗ bụi.
Trên mặt trên tay bé đều dính đầy bùn đất cùng cỏ khô, trên quần áo còn bẩn hơn.
Cũng may cây cối trên núi nhiều, lá rụng nhiều, phủ kín mặt đất, điều đó làm bé ngã đỡ đau hơn, không làm Tiểu Tại Tại bị thương, chỉ có điều hơn bẩn thôi.
Ninh Hàn lúc này mới tới, một tay bế em gái lên, trên dưới cẩn thận kiểm tra một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-67.html.]
Xác nhận em gái không có việc gì, anh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ôm bé ôn nhu dỗ dành: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ bẩn tí thôi, về nhà chúng ta tắm rửa tí là ổn.”
“Anh anh, có trứng.” Tiểu Tại Tại vòng một tay ôm lấy cổ anh cả, tay nhỏ chỉ một ngón tay về phía trước.
Thời điểm vừa mới té ngã , bé hình như nhìn thấy mấy viên tròn tròn, trắng trắng
“Trứng?” Ninh Hàn theo bản năng theo nhìn theo ngón tay em gái chỉ, xuyên qua bụi cỏ đang che lấp, xác thật nhìn thấy màu trắng của vỏ trứng.
“Đại Tráng.” Anh quay đầu lại gọi bạn: “Nơi này hình như có mấy quả trứng, cậu qua kiểm tra hộ tớ cái.”
“Được thôi.”
Lý Đại Tráng đi qua, lay nhẹ bụi cỏ, quả nhiên thấy có mười mấy trứng gà rừng trắng trắng nho nhỏ giấu ở trong bụi cỏ, không khỏi kinh hỉ nói: “Thật đúng là có trứng này!”
“Trứng gì cơ?” Khó được có thể đi dã ngoại mà thấy trứng, Quý Tử Nhiên tò mò lại xem.
“Là trứng gà rừng.” Lý Đại Tráng cùng lấy rổ với em gái, rải một ít cỏ dại vào đó và nhặt từng quả trứng gà rừng lên.
Trẻ em trong thôn thường cho rằng trứng là ngon nhất.
Hơn nữa trên núi này của bọn họ nhiều nhất chính là gà rừng, gà rừng chạy nhanh, khó có thể bắt được, lại thích đẻ trứng lung tung, cho nên vào núi mọi người cũng rất thường xuyên có thể gặp được trứng gà rừng, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Tổng cộng có mười bảy quả trứng gà rừng, Lý Đại Tráng chủ động nói: “Tại Tại vừa rồi bị ngã, trứng gà cũng được bé phát hiện, công lao lớn nhất, nên sẽ cho em ấy thêm hai quả trứng.”
Dư lại mười lăm quả, bọn họ năm người mỗi người ba quả.
“Phần của tớ để lại cho Tại Tại đi.” Quý Tử Nhiên cảm giác chính mình cũng chưa xuất lực, có chút xấu hổ khi mà nhận trứng.
“Đó là phần của cậu, cậu tự mang về ăn.” Ninh Hàn phân minh nói, trực tiếp cầm ba quả trứng nhét vào trong túi áo của Quý Tử Nhiên.
“Ơ! Nhưng mà……” Quý Tử Nhiên còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lý Đại Tráng khuyên lại: “Cầm đi, chúng ta trên cơ bản đi chung mà có thể lấy được thứ gì ai cũng sẽ có phần.”
Nếu quyết định kết bạn lên núi, bọn họ phải cam chịu là một đám người, mặc kệ ở trên núi tìm được thứ gì, ai ra lực nhiều nhất, đều phải chia cho mỗi người một phần, như vậy mới không dẫn tới phát mâu thuẫn lớn.
Nếu người ta đều nói như vậy, Quý Tử Nhiên cũng chỉ có thể da mặt dày nhận lấy.
“Ha ha, cảm tạ các anh em.” Cậu cười hì hì từng người vỗ vỗ vai Ninh Hàn cùng Lý Đại Tráng, nhất phái như bộ dáng của người anh em tốt.
“Đi thôi, đừng đụng vào em gái tớ.” Ninh Hàn lạnh lùng đẩy tay của người nào đó đang đặt trên vai mình.
“Mọi người đều là bạn bè, em gái cậu cũng là em gái tớ, đừng vô tình như vậy chứ.” Quý Tử Nhiên nói là nói như vậy, nhưng vẫn lúng túng mà lùi về sau.
Chỉ tại ánh mắt Ninh Hàn quá đáng sợ, cậu lo lắng không nhanh thu tay lại, sẽ bị đánh.
Bởi vì đau lòng em gái, nên lúc về sau đó, Tiểu Tại Tại trên cơ bản đều được anh trai bế về.
Nhà bọn họ ở gần chân núi nhất, tự nhiên cũng là người thứ nhất về đến nhà.
Ninh Hàn cầm đồ thuộc về hai anh em bọn họ, cùng hai anh em Lý Nhị Nha và Quý Tử Nhiên từ biệt, liền bế theo em gái xoay người vào nhà.
Mới vừa đi vào, cậu liền nhạy bén mà đã nhận ra điều gì đó không đúng.