Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 666

Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:57:52
Lượt xem: 10

"Xương chân của bệnh nhân có thể không được nối đúng kỹ thuật của bác sĩ trong quá trình xử lý ban đầu dẫn đến sai vị trí. Muốn điều trị thì phải bẻ phần cong vẹo rồi nối lại".

Vị bác sĩ mặc áo khoác trắng cầm một chiếc kim chỉ tương tự như kim chỉ nam, chỉ nó vào một vị trí nhất định trên phim chụp X-quang, rồi đưa cho bệnh nhân và gia đình xem.

Mặc dù hầu hết mọi người không hiểu rõ lắm về chụp X-quang, nhưng sự trật khớp của xương chân ở phía trên rõ ràng đến mức mọi người có thể nhìn thấy vấn đề ở đâu trong nháy mắt.

Ninh Hiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tờ chụp X-quang, hỏi bác sĩ nói: “Bác sĩ, xin hỏi chân trái của anh hai tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn được sao?”

Bác sĩ nói: “Việc này thì không thể nói trăm phần trăm, nhưng dựa theo y học hiện đại tiên tiến ngày nay, người bệnh vẫn có thể nắm chắc tới 89-90 % khỏi hoàn toàn, mặc dù phục hồi không lý tưởng thì ít nhất tình trạng bệnh cũng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều . "

“Khá tốt, so với mấy năm trước còn tăng thêm sắc xuất thành công.”

Ninh Hàng bình tĩnh xen vào một câu.

Sau đó liền tới ánh mắt ngây thơ của tiểu gia hỏa trong lòng, anh duỗi tay ra ấn nhẹ xuống đầu nhỏ của bé, nhẹ nhàng xoa xoa, ý bảo bản thân anh không có việc gì.

Bị sờ đầu, Tiểu Tại Tại theo bản năng híp mắt lại rồi cọ vào lòng bàn tay, giống một chú mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.

Thấy thế, Ninh Hiên cũng ngo ngoe rục rịch muốn duỗi tay trải nghiêm thử cảm giác này, lại bị ánh mắt lườm nguýt tràn đầy nguy hiểm của anh hai làm cho sợ hãi thu hồi tâm tư này lại.

Trong lòng thì lại như một đứa trẻ lóc lóc.

Dựa vào cái gì, em gái là của mọi người, dựa vào cái gì lại không cho anh sờ?

Không khóc được bao lâu, anh đột nhiên phát hiện trên một ngón tay của bàn tay to của anh xuất hiện một bàn tay nhỏ đáng yêu, Ninh Hiên cúi đầu, thấy là em gái chủ động nắm lấy tay anh, môi mỏng không khỏi nhẹ nhàng gợi lên, tâm trạng vui vẻ, nên không phát hiện ra không khí xung quanh mình như đang nở hoa.

Thật dễ dỗ.

Bác sĩ khám cho Ninh Hàng ở phía đối diện thấy một màn này có chút kinh ngạc.

Hai bên trao đổi ngắn gọn về phương án điều trị, sau đó bác sĩ đưa ra một vài tờ giấy khám bệnh để Ninh Hàng đưa đi kiểm tra trước.

Ông cần xác định tình trạng cụ thể của cơ thể bệnh nhân trước khi sắp xếp phẫu thuật và điều trị theo dõi cụ thể.

Ninh Hiên tự giác cầm hóa đơn thanh toán, Ninh Hàng thì ôm em gái ngồi trên xe lăn chậm rãi đi đến chỗ lấy máu xét nghiệm.

Quy trình đầu tiên là lấy máu.

Lúc đi ngang qua anh thấy có rất đông người nên để tiết kiệm thời gian, anh đã vào xếp hàng trước.

Đến bệnh viện hôm nay có thể coi là động lực nhất thời.

Buổi sáng sau khi anh cả và chị dâu đi làm, hôm nay Ninh Hiên không có việc gì làm hỏi anh hai hôm anh có lịch trình gì không, kết quả Ninh Hàng trực tiếp vứt ra một câu tới bệnh viện.

Sau khi nhận được câu trả lời, biết được cuối cùng anh hai đã buông tha cho bản thân, nguyện ý đi bệnh viện trị liệu, Ninh Hiên dường như sợ anh trong giây tiếp theo sẽ đổi ý, nên trực tiếp dùng hỏa tốc đưa anh tới bệnh viện.

Tiểu Tại Tại thì nhân tiện được đóng gói đi theo.

Bởi vì nếu không mang theo bé, trong nhà cũng không còn ai có thể trông bé cả, cho nên chỉ có thể đóng gói bé mang theo đến Bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-666.html.]

Lúc đầu Ninh Hiên còn tưởng rằng bé con sẽ cảm thấy sợ hãi kháng cự với bệnh viện, không ngờ được căn bản bé không hiểu được ý nghĩ của hai từ bệnh viện, hoặc là nói, ở trong lòng bé con, nơi tiêm vào m.ô.n.g bé chính là một trạm y tế xám xịt, mà không phải là một cơ sở khang trang sạch sẽ sáng sủa này.

Hai nơi là hai sự tồn tại khác nhau trong lòng bé.

Tuy rằng đúng thật là không giống nhau, nhưng trên thực tế lại cùng một chức năng.

Nhưng không người lớn nào chịu giải thích cho tiểu gia hỏa, dù sao hôm nay hai người cũng không đưa bé đi tiêm nên không cần dọa khiến bé khóc làm gì.

“Anh ơi, hơi sợ, hơi sợ……”

Trong lúc xếp hàng, nhìn thấy đằng trước có người bị chị y tá cầm kim tiêm lấy máu, khiến Tiểu Tại Tại sợ tới mức không dám nhìn thẳng mà núp vào trong lòng anh hai.

Run bần bật vẫn không dám nhìn.

“Không cần sợ, không phải mang em đi rút máu.” Ninh Hàng một tay ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của em gái, nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé để trấn an.

Đáng tiếc chiêu này vẫn vô dụng với tiểu gia hỏa đang sợ hãi, bé vẫn không dám nhìn.

Không dám nhìn thì không xem, Ninh Hàng cũng không cưỡng bách bé .

Nhưng anh đã bắt đầu tự hỏi, chờ đến lúc anh đi rút máu, có nên bảo em trai ôm em gái cách xa chỗ này hay không, bằng không lúc đó bé nhìn anh bị rút máu, rất có thể sẽ bị dọa khóc.

Ninh Hàng đã đoán trúng

Trong lúc anh bị lấy máu không hề động đậy lông mày lấy một chút, rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Tại Tại trong lòng n.g.ự.c anh lại bị dọa sợ, gào đến kinh thiên địa gào đến mức quỷ khiếp thần sợ, ai không biết còn tưởng rằng bé mời là người bị lấy máu.

Cuối cùng vẫn là Ninh Hiên trong lúc khẩn cấp cống hiến ra một cái kẹo que, lúc này mới có thể dỗ dành được.

Nhưng tiểu gia hỏa trong lúc ngậm kẹo vẫn không quên khụt khịt, cơ thể nhỏ bé run lên từng đợt, mắt mũi đỏ hoe vì khóc, trông thật tội nghiệp.

Tranh thủ lúc anh hai vào phòng tư vấn khám bệnh, Ninh Hiên bế em gái lên, ôm cô vào lòng, uốn éo ngón tay nghịch ngợm, âu yếm gãi đầu mũi nhỏ của bé .

“Sao lại nhát gan như vậy chứ, khóc thành con mèo mướp nhỏ rồi, nhìn xem, vừa rồi những người xung quanh đó đang chê cười em đấy? Xấu hổ không?”

“Anh hai tiêm, đau nắm.”

Tiểu Tại Tại ngậm kẹo que, nói.

Bé khóc là bởi vì đau lòng cho anh hai, cảm thấy anh rất đau, rốt cuộc Tiểu Tại Tại cũng rất sợ tiêm, nên cho rằng chuyện này rất khủng bố.

Ninh Hiên nghe hiểu ý của em gái đầu tiên là thở dài, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng rồi xoa cái đầu nhỏ của em gái: “Ai dạy em thế? Sao lại ngoan như vậy chứ?”

“Tại Tại ngoan ngoãn nắm.”

Nghe thấy anh ba đang khích lệ bé, Tiểu Tại Tại thẹn thùng rồi nhấp môi cười, đáng yêu đến mức khiến Ninh Hiên lại nhịn không được muốn xoa bóp cái má bánh bao phúng phính kia của bé.

Nhưng không đợi cái tay ác của anh vươn lên, anh hai anh đã kiểm tra xong rồi đi ra.

Tất cả đều là tối hôm qua kiểm tra, đợi kết quả báo cáo cũng phải một tuần, bọn họ cũng lười đến bệnh viện lãng phí thời gian, liền đơn giản đi ra ngoài tìm một chỗ ăn cơm trưa.

Loading...