Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 656

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:05:59
Lượt xem: 10

Sau một khắc, trong lòng Ninh Hiên thay đổi từ một em bé đáng yêu xinh đẹp thành một cái ba lô màu hường phấn, bên trong nhồi tất cả những thứ mà Tiểu Tại Tại cần dùng.

Tã giấy, bình sữa trẻ em, sữa bột, bình nước nóng ... không bỏ quên một món đồ nào cả.

"Việc này thì em hiểu, nhưng vì sao lại là màu hường chứ? Là màu đen không đủ ngầu lòi sao, hay là màu trắng không đủ cao lãnh? Cùng lắm thì cho màu xanh lam cũng được mà!"

Kiều dáng béo mập kết hợp với màu hường phấn này sao phù hợp với hình tượng nam thần của anh?

Ninh Hiên rất muốn đập cái ba lô này ra cho hả giận, nhưng khi đối diện với đôi mắt to tròn đang ngơ ngác kia của em gái.....

Nghĩ lại thì cũng chỉ là một cái ba lô vừa bé vừa lùn và màu hường thôi sao?

Đeo thì đeo.

Anh thản nhiên khoác chiếc túi lên vai, muốn rời đi với những bước chân ngạo nghễ, nhưng vừa mở cửa phòng làm việc, giọng nói của anh trai anh lại vang lên.

"Chờ một chút."

"Lại sao nữa?" Ninh Hiên không nhịn được nói.

Còn cho người ta đi chơi không vậy?

"Khi em đưa con bé ra ngoài, thuận tiện mua thêm cho bé mấy bộ đồ xinh đẹp chút, tính vào tài khoản của anh." Ninh Hàn không thèm để ý tới ánh mắt oán giận của em trai, thảnh nhiên nói.

Trên người Tiểu Tại Tại bây giờ đang mặc một cái váy màu hường nhạt, cùng một màu với cái ba lô kia, vừa nhìn là biết nó cùng một bộ với nhau.

Nhưng người mua đã ước lượng sai kích cỡ váy của bé, khiến chiếc váy nhỏ hơi rộng một chút, cổ áo lúc nào cũng bị tuột một chút, Bạch Hinh vẫn lấy một chiếc kẹp chữ U để cầm tập tài liệu sửa lại, điều này làm cho nó vừa vặn một chút.

Tuy nhiên vẫn không thể để em gái mặc bộ đồ tạm bợ này được, vì thế vẫn phải mua quần áo tiếp.

Nên là, Ninh Hiên thân là người trong giới giải trí, mặc dù là đạo diễn, nhưng lại rất quan tâm đến trang phục hàng ngày của mình, vì vậy để anh đưa đi chọn và mua đồ cho Tiểu Tại Tại rất phù hợp.

Vừa nghe thấy là việc này, Ninh Hiên trực tiếp đáp ứng.

"Mà này, anh không cần phải chi tiền đâu, chỉ là tiền mua mấy chiếc váy cho em gái thôi, em có mà."

Vừa nói xong, anh sợ lại bị anh cả tự dưng có thêm cô em gái nên biến thành bà mẹ già gọi lại mè nheo ngăn cản, anh trực tiếp đè đầu em gái mình vào lòng rồi bỏ chạy với tốc độ 100 mét trên giây.

Rất giống một tên bắt cóc trẻ em.

"Anh trai." Tiểu Tại Tại đưa một tay ra ôm cổ anh ba, một tay khác đưa ra chỉ vào chiếc thang máy đang hoạt động kia, tò mò hỏi: "Tái gì ây?"

Bé muốn hỏi đây là cái gì.

Ninh Hiên đã bật chế độ phiên dịch ngôn ngữ của trẻ con nên lập tức hiểu được ý của em gái, anh kiên nhẫn giải thích cho bé hiểu: "Đây là thang máy, thường được lắp đặt trên các tầng cao, có thể tự động đưa người lên xuống, vì vậy chúng ta không phải tự mình leo lên xuống cầu thang. "

Hai mắt Tiểu Tại Tại mê man: "ồ."

Không nghe hiểu.

Ninh Hiên cũng nhìn ra em gái không nghe hiểu những gì anh nói, có điều không sao hết, chờ sau khi bé vào thang máy sẽ hiểu được.

Một tiếng leng keng vang lên, thang máy từ từ mở cửa ra, Ninh Hiên ôm em gái đi vào, ấn vào các con số trên tường.

Họ đến thẳng bãi đậu xe phía dưới để nhận xe.

Thang máy bắt đầu vận hành, người đi xuống nhanh chóng cảm thấy có chút không trọng lượng, đây là lần đầu tiên Tiểu Tại Tại vào thang máy, theo bản năng sợ hãi, trong tiềm thức nắm lấy quần áo của Ninh Hiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-656.html.]

Ninh Hiên không quan tâm đến việc quần áo mà lúc nào anh cũng muốn được phẳng phiu nay bị em gái nắm lấy, ôm lấy bé, nhẹ giọng dỗ dành, "Không sợ, không sợ, em bé dũng cảm mà, nên không sợ nhé."

"Là Tại Tại." Rõ ràng rất sợ , Tiểu Tại Tại vẫn kiên trì sửa lại xưng hô của bản thân với anh ba.

"Được được được, bé con không sợ nhé."

Ninh Hiên cố ý đọc sang một từ khác, nhưng bởi vì hai chữ này phát âm khá giống nhau, Tiểu Tại Tại không phân biệt được , nên cũng không đáp lại.

Chờ khi thang máy dần dần đến tầng hầm, rồi từ từ mở ra, Ninh Hiên có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa trong lòng đang dần dần thả lỏng.

Bị sự đáng yêu này đột kích, gương mặt tuấn tú của anh không nhịn được nở một nụ cười hạnh phúc .

Không biết tại sao.

Rõ ràng hai người mới ở bên nhau hơn một ngày, lúc đầu anh còn cự tuyệt bé, nhưng bây giờ trở về thân phận người lớn, đối mặt với cô nhóc này, Ninh Hiên giờ đây lại chỉ muốn chiều chuộng bé.

Quả nhiên, cưng chiều trẻ con luôn là bản năng của người lớn.

Ninh Hiên tự thuyết phục mình như vậy, rồi sau đó nhấc cái ba lô màu hường phấn sắp tuột lên.

Chiếc xe của anh hôm nay là một chiếc xe thể thao màu đỏ rực và sang chảnh là xe mui trần nên anh không sợ bị chó săn ảnh chụp được.

Nhưng việc đầu tiên anh làm khi lên xe là đỡ nóc xe lên.

Bởi vì sợ khi lái xe em gái sẽ bị gió thổi vào khiến bé khó chịu.

Nếu khiến tiểu gia hỏa bị ôm thì gay rồi.

Có điều sau khi ngồi lên trên xe, Ninh Hiên vẫn nhíu mày lại có chút bất mãn, anh đưa mắt đánh giá xung quanh chiếc xe, nhìn thấy Tiểu Tại Tại nhỏ bé, rõ ràng đã được thắt dây an toàn đúng cách, nhưng lại trông không hề an toàn một chút nào.

Có vẻ như anh nên chuyển bé ra hàng ghế sau để ngồi nhỉ?

Nhưng chiếc xe thể thao này của anh chỉ có hai ghế ngồi này thôi, không có hàng ghế sau.

“Quên lần này đi, chỉ là phải lái xe chậm hơn và cẩn thận hơn rồi, khi nào đưa em đi chơi anh sẽ lái chiếc xe khác, à còn phải mua một chiếc ghế chuyện dụng ngồi trên ô tô cho trẻ con nữa." Ninh Hiên một bên lái xe, một bên tự lẩm bẩm.

Tiểu Tại Tại không hiểu anh trai đang nói gì, giờ bé chỉ quan tâm chiếc xe này mà thôi.

Bé đã sống hai năm rồi, đây là lần đầu tiên được thấy ô tô trong truyền thuyết đó.

"Anh trai, xe xe." Tiểu gia hỏa hưng phấn chỉ xung quanh chiếc xe, quay đầu nói với anh ba.

"Ừm, xe xe, Tại Tại thích không, anh ba mua cho em một chiếc đẹp hơn chiếc này nhé?" Ninh Hiên nói thật lòng.

Nếu như em gái thật sự muốn anh sẽ mua cho bé.

Không phải là xe đồ chơi, mà là xe hàng thật giá thật.

Một cách không ngờ, Tiểu Tại Tại lại lắc đầu: "Không muốn không muốn."

Không chờ Ninh Hiên hỏi vì sao lại nói không muốn, thì đột nhiên em gái lại vứt ra một câu: "Quý nắm."

Ninh Hiên: "..."

Đôi mắt anh bỗng trở nên ướt át, bị đứa nhỏ hiểu chuyện này làm cho cảm động.

"Quý cái gì quý, không mắc, không phải chỉ là một chiếc xe mà thôi, em gái của anh muốn gì phải được đó."

Loading...