Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 653
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:00:55
Lượt xem: 7
Lúc đầu tiểu gia hỏa rất ngoan, thành thật mà ngồi ở trên đống chăn chờ anh trai về rồi đi ăn bánh kem, nhưng đợi một lúc lâu, bé vẫn không thấy người đâu, dần dần có chút mất kiên nhẫn.
“Anh trai?” Giọng sữa đáng yêu vang lên.
Không có ai đáp lại.
“Anh trai.” Bé lại nói to hơn lúc ban đầu.
Vẫn không có người.
Tiểu Tại Tại đang ôm trán với bàn tay nhỏ bé của mình, suy nghĩ nghiêm túc, lưỡng lự giữa việc khóc thật to để thu hút sự chú ý và dũng cảm ra ngoài tìm anh trai mình, và cuối cùng bé quyết định tự mình đi tìm anh trai !
Mẹ nói, khóc thì không giải quyết được vấn đề, Tiểu Tại Tại phải làm một em bé dũng cảm.
Nắm chặt lấy tay nhỏ, tự thêm dũng khí cho bản thân.
Nói là làm, Tiểu Tại Tại bắt đầu bò ra khỏi đống chăn lớn, dùng cả tay và chân để trèo ra khỏi đống chướng ngại vật mềm một cách khó khăn, rồi đến mép chiếc giường lớn.
Bé không dám trực tiếp leo xuống, nên trước tiên kéo ở mép giường, thận trọng nhìn xuống.
May mắn chính là, giường ở phòng nghỉ của anh cả bé có to có rộng nhưng lại không cao
Chỉ cao hơn đệm bình thường một chút mà thôi.
Chiều cao này so với Tiểu Tại Tại thường hay phải ngủ ở giường đất của nông thôn cao hơn cả người mà nói, hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Tiểu gia hỏa không hề hoang mang lo sợ.
Sau khi kiểm tra bằng mắt thường, bé xoay người sang chỗ khác, vểnh cái m.ô.n.g nhỏ đang mặc tã giấy của mình lên, cẩn thận dò ra một cái chân nhỏ.
Bàn nhỏ nhỏ trắng nõn từ từ đưa xuống, lắc sang bên phải , lắc sang bên trái, cuối cùng cũng chậm đất.
Sau khi gửi cho đại não một tín hiệu chính xác, bé ngay lập tức tuồn cả người xuống.
—— chạm đất an toàn!
Thấy bản thân vậy mà có thể bò xuống giường, Tiểu Tại Tại cười rộ lên một cách ngọt ngào, trong đôi mắt trong trẻo như hiện lên vài ngôi sao lấp lánh, còn biết khích lệ bản thân: “Tại Tại giỏi quá!”
Khen xong, tiểu gia hỏa lập tức lập tức chạy lon ton và đi thăm quan xung quanh.
Cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt.
Cánh cửa phòng nghỉ không dễ xử lý như giường, tay nắm cửa ở vị trí cao.
Ít nhất đối với một em bé chưa cao được một mét mà nói, đây chính là một khoảng cách không thể với tới.
Bé duỗi tay nhỏ, nỗ lực nhảy với tới tay nắm cửa.
Nhưng dù như thế nào cũng không thể chạm vào được.
“Ai nha, sao cao vậy!” Tiểu nãi âm tràn ngập ủy khuất, nhưng Tiểu Tại Tại không phải là một em bé dễ dàng từ bỏ.
Bé tiếp tục nhảy lên trên, không ngừng cố gắng, lần này so với lần trước cao hơn, lần cao nhất thậm trí bé còn cho rằng mình có thể chạm vào tay nắm cửa được, đáng tiếc cuối cùng kết quả vẫn bằng không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-653.html.]
Sau khi hít thở hai hơi, bé ngồi tịt xuống đất.
Bảo bảo mệt mỏi nắm rồi.
Ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nắm cửa giơ lên cao, Tiểu Tại Tại phồng má phụng phịu, bé tức giận rồi nha.
Sự bướng bình trời sinh nổi dậy, dù có thế nào bé phải dựa vào sức của mình để mở cánh cửa này ra.
Chống tay xuống đất vểnh m.ô.n.g nhỏ bò dậy, Tiểu Tại Tại quay đầu tìm kiếm xung quanh phòng một phen.
Bé muốn tìm một cái ghế nhỏ, chỉ cần đứng ở trên ghế, là bé có thể với tới tay nắm cửa.
Đáng tiếc, trong phòng nghỉ của Ninh Hàn không có ghế nhỏ.
Một vòng tìm kiếm không có kết quả, Tiểu Tại Tại còn chưa kịp uể oải, lại đột nhiên thấy được trên giường có một đống chăn vào gối nhô cao lên.
Hai mắt tức khắc sáng ngời.
Bé vội vàng lon ton chạy đến mép giường, kiễng chân lên, duỗi tay ra nỗ lực hết sức kéo chăn bông ra khỏi giường.
Bởi vì Ninh Hàn chồng gối và chăn bông với nhau, cho nên ngay khi chăn bị kéo ra, mấy chiếc gối được xếp trên đó cũng đồng thời được kéo xuống.
Một lần đã thu hoạch được hai món dụng cụ, Tiểu Tại Tại vui vẻ cười tươi.
Trước tiên bé kéo chăn ra khỏi cửa, nỗ lực xếp nó thành một ngọn núi nhỏ, lại đi vòng quay về ôm gối đến đây, dùng sức ném nên trên ngọn núi kia, cuối cùng lắc lư bò lên, run run rẩy rẩy mà đứng ở trên ‘ đỉnh núi ’, duỗi cánh nhỏ ra lại một lần nữa cố gắng mở ra.
Chồng chăn gối rất mềm mại, tuy nói Tiểu Tại Tại đã xếp khá cao, nhưng người vừa đứng lên sẽ khó tránh khỏi việc bị lún xuống, nhưng Tiểu Tại Tại khá nhẹ, mặc dù bị lún xuống, nhưng cũng chỉ một chút.
Cho nên cuối cùng cũng lót thêm cho bé được một chút.
Nương theo độ cao này, bé lại dùng sức nhảy lên!
Với được tới tay nắm cửa rồi!
Không muốn để vuột mất cơ hội khó đến như vậy, Tiểu Tại Tại đã giữ c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, dùng sức nặng của bản thân để ấn nó xuống, cạch một tiếng, cảnh cửa đã được mở ra.
Thật ra Tiểu Tại Tại chưa bao giờ gặp qua kiểu cửa này, tất cả những gì bé thấy trước đây là những cánh cửa gỗ buộc phải bắt vít, hoặc những cánh cửa hàng rào bằng mây không có ổ khóa, bé hoàn toàn không biết làm cách nào để mở được những cánh cửa như vậy.
Nhưng sau khi xuyên đến đây, nhiều lần nhìn thấy người lớn đóng mở cánh cửa này, đại khái nhớ được phương pháp ấn tay nắm cửa này xuống là có thể mở cánh cửa thần kì này ra, nên giờ trực tiếp vận dụng.
Cửa mở vào trong, nhưng có một đống đồ mềm mại gì đó trong cửa nên không mở được.
Bé biết rằng nếu bây giờ bé buông tay ra, cánh cửa sẽ đóng lại, tất cả những nỗ lực trước đây của bé sẽ tốn vô ích.
Tiểu Tại Tại nhìn trái nhìn phải, đột nhiên duỗi chân ra, đá vào bức tường cạnh cửa.
Nương theo lực này, cánh cửa sẽ đẩy vào bên trong, phần cánh cửa bị chăn kẹt lại cũng mở ra được chút xíu, nhưng sau đó vẫn bị chăn làm kẹt, không thể đóng lại!
Tất cả những việc này không biết là nhờ vào sự may mắn hay là trí thông minh của Tiểu Tại Tại cố ý, nhưng dù sao hiện tại cửa đã được mở ra.
Bé buông tay ra, ngã xuống đống chăn mềm mại, rồi chồm dậy bò ra khỏi đống chăn, sau đó vòng đến chỗ cảnh cửa được mở ra kia, ỷ vào dáng người nhỏ xinh, chui qua đó đi ra ngoài.
“Anh trai!”