Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 649
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:16:56
Lượt xem: 12
Thấy Bạch Hinh không cho bé gọi cô là ‘ dì ’, Tiểu Tại Tại liền ngoan ngoãn sửa lại xưng hô với cô: "Chị.”
“Đúng rồi, ngoan lắm.”
Bạch Hinh xoa đầu khen thưởng tiểu gia hỏa, sau đó đặt bé lên trên giường.
Lấy túi tã giấy đã mua trên đường đến đây thay cho bé.
Tiểu gia hỏa còn chưa biết cách tự đi vệ sinh, cho nên tã giấy quả thực là một vật cần thiết.
Sau khi đổi xong, Bạch Hinh cũng không mặc lại đồ mà Tiểu Tại Tại mặc khi xuyên đến đây, mà ném toàn bộ vào trong máy giặt ở trong nhà tắm.
Bởi vì Ninh Hàn thường xuyên ở tại công ty, cho nên bên này ngoại trừ không có phòng bếp để nấu cơm ra, thì những thứ mà trong một ngôi nhà bình thường có thì ở đây đều có.
Đổ bột giặt vào, nhấn nút giặt và máy giặt bắt đầu kêu.
Bạch Hinh chỉ nhìn lướt qua, liền xoay người đi ra bên ngoài, mở tủ quần áo của Ninh Hàn, bên trong toàn là âu phục và áo sơ mi cứng ngắt của anh, không có lấy một bộ quần áo thường ngày nào ở bên trong này, chỉ có một bộ đồ ngủ được treo ở góc xa nhất. Nó trông khá mềm mại và sạch sẽ.
Thật ra vẫn còn một bộ khác, hiện tại đang ở trên người Ninh Hàn.
Sớm do sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Tại Tại khiến anh bị hoảng sợ, sau đó chính một trận chiến dỗ trẻ, căn bản không có tâm tư và thời gian đi thay đồ.
Mà chính anh hiển nhiên cũng quên mất việc này, Bạch Hinh cũng không định nhắc nhở anh, dù sao thì trong chốc nữa anh cũng sẽ phát hiện.
Cô duỗi tay ra, lấy luôn bộ đồ ngủ còn sót lại của Ninh Hàn, chỉ lấy mỗi áo trên, chuẩn bị tạm thời mặc vào cho Tiểu Tại Tại.
Cầm áo quay người lại, sau đó lại không thấy được thân ảnh của bé con, Bạch Hinh bị dọa đến mức thiếu chút nữa tim ngừng đập luôn.
Còn may, cô đã nhanh chóng phát hiện ở trong cái chăn có một chỗ phồng lên.
Đi qua đi xốc chăn lên.
Quả nhiên, cô bé thẹn thùng đang trốn ở bên trong.
“Ơ, là ai ở bên trong thế nhỉ?” Đột nhiên muốn trêu đùa bé tí, Bạch Hinh ra vẻ kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Hì hì hì……” Tiểu Tại Tại ở bên trong bị chọc cười, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, một bên cười hì hì rồi nói: “Là Tại Tại đó.”
“Ồ, thì ra là Tiểu Tại Tại à, thế mà vừa rồi chị còn tưởng là có một con mèo con ở bên trong này cơ!” Khóe miệng Bạch Hinh mỉm cười, nhẹ nhàng chọc vào đầu mũi nhỏ của Tiểu Tại Tại, sau đó ôm bé ra khỏi đống chăn, mặc áo ngủ của Ninh Hàn vào cho bé.
Áo ngủ này khi mặc lên người bé, rõ ràng rất to rộng, vạt áo giống như váy rộng, không chỉ che toàn thân, còn kéo lê một phần trên mặt đất.
Làm hại tiểu gia hỏa đi đường lảo đảo, thường xuyên giẫm phải vạt áo.
“Dừng lại nhé, để chị điều chỉnh lại vạt áo giúp em.”
Bạch Hinh nhìn lên nhìn xuống, sau đó đưa tay nắm lấy một phần gấu váy, thắt một nút hoa hồng xinh xắn ở hai bên trái phải, sao cho độ dài được khống chế đến mức vừa đủ che đi mắt cá chân của tiểu gia hỏa, nhưng sẽ không để bé bị vấp ngã nữa.
Mà hai ống tay áo lại rất dài, có thể dài so với ống tay áo của người hát hí kịch được, cho đến khi cuốn tay áo lên để lộ ra bàn tay nhỏ múp míp của bé con.
“Tay tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-649.html.]
Tiểu Tại Tại cúi đầu nhìn thấy bàn tay của bé cuối cùng cũng đã lộ ra bên ngoài, tức khắc vui vẻ nhấc lên cho Bạch Hinh xem.
“Đúng vậy, tay tay.”
Bạch Hinh nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó bế cả người bé lên, rồi lại thả lên trên giường, dịu dàng nói: “Bảo Bảo đi ngủ nhé?”
“Được ạ ~”
Tiểu Tại Tại vốn dĩ muốn đáp lại, nhưng lại chuyển sang ngáp ngủ.
Buổi sáng bị bắt dậy sớm như vậy, còn khóc lâu như vậy, chắc chắn bé cũng rất mệt mỏi , lúc này không cần Bạch Hinh phải dỗ dành như thế nào, bé đã nhanh chóng đi gặp Chu Công.
Bạch Hinh ngồi với tiểu gia hỏa trong chốc lát, thấy bé đã ngủ ngon lành, lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, lại mở tủ quần áo ra một lần nữa, tùy tiện cầm lấy một bộ tây trang, ném ở trên ghế sôfa, sau đó nói với chồng đang mê man: “Quần áo em để ở nơi này, em gái đã ngủ rồi, anh đừng tùy tiện đi vào làm ồn con bé.”
Đúng vậy, cô chuẩn bị quần áo cho chồng không phải là vì muốn nhắc nhở anh chuyện mặc quần áo, chỉ là không muốn chỗ nữa khi anh phát hiện mình chưa thay đồ, lúc ra vào lấy quần áo sẽ làm ồn bé.
Tuy rằng Bạch Hinh nói như vậy, nhưng Ninh Hàn vẫn hiểu cô đang quan tâm anh, môi mỏng không khỏi khẽ gợi lên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc nói: "Cảm ơn em."
“Cảm ơn gì mà cảm ơn, nghe khách sáo quá.”
Bạch Hinh nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó lại đi vào phòng nghỉ.
Cô đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh, thế cho nên không nghe thấy một câu cuối cùng của Ninh Hàn.
Anh nói: “Cũng đúng, đều là vợ chồng già rồi, làm gì phải khách sáo như vậy.”
Tiểu Tại Tại và Bạch Hinh ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy.
Cuối cùng Bạch Hinh là người tỉnh dậy đầu tiên, ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng từ bên ngoài bay vào.
Khi tỉnh lại, phát hiện đã mười hai giờ trưa, cả người choáng váng, nhanh chóng đứng dậy lao ra ngoài, hung hăng mắng cho người đàn ông kia một trận.
“Sao anh không gọi em dậy? Làm hại cả buổi sáng nay em không đi làm.”
“Không phải em đã nói là không được quấy rầy em nghỉ ngơi sao?” Ninh Hàn đang ngồi trước bàn trà dọn bát đũa, nói câu này với vẻ mặt vô tội.
Bạch Hinh: “……”
Sắp thấy vợ bốc hỏa, khát vọng sống sót của Ninh Hàn cuối cùng đã online, vội vàng nói: “Yên tâm, công việc của buổi sáng hôm nay của em, anh đã gọi thư ký mang đến đây rồi, thuận tiện xử lý giúp em luôn.”
“Thật?” Lửa giận mới được nhóm mồi của Bạch Hinh đột nhiên dừng lại.
“Thật đó, đây, em đến bên cạnh bàn làm việc xem đi, tất cả các văn kiện của sáng hôm nay anh đã xử lý giúp em rồi.” Ninh Hàn dùng tay chống cằm gõ gõ bàn của mình.
Bạch Hinh lập tức đi qua đi, chọn một tài liệu ngẫu nhiên và mở nó ra.
Đúng thật, đều xử lý chính xác rõ ràng, không có một sơ hở nào.
Cô tức khắc liền yên tâm, còn có có chút tâm tư nói giỡn: “Nếu không anh xử luôn việc của buổi chiều cho em, như vậy hôm nay em có thể được nghỉ ngơi.”
“Có thể.” Ninh Hàn không một chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng.
Dù sao thì anh quản một Công ty cũng là quản vậy hai Công ty của là quản, đều giống nhau.