Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 637
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:11:37
Lượt xem: 10
“Không phải anh trai.”
Thời điểm nghe thấy câu này, trái tim Ninh Hàn trong nháy mắt đã đập lỡ một nhịp, theo bản năng nhớ lại bản thân đã lộ dấu vết ở đâu.
Thật ra khi cẩn thận nghĩ lại , lúc anh lòi đuôi ra rất nhiều, nhưng theo lý mà nói, một đứa trẻ chỉ hơn hai tuổi đáng lẽ ra không nên có năng lực quan sát kinh người như vậy.
Cho nên anh vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy có lẽ khi tiểu gia hỏa nói câu chỉ là giận dỗi mà thôi, thật ra không có cái ý tứ kia như anh nghĩ.
Rất nhiều suy nghĩ lẫn lộn xẹt qua trong lòng Ninh Hàn, nhưng bề ngoài anh vẫn không biểu lộ ra ngoài, anh điều chỉnh biểu hiện của mình để trông dịu dàng và dễ mến hơn, ngồi xổm xuống, bảo trì cùng độ cao ngang với tiểu gia hỏa, tiếp tục dỗ dành bé.
“Ngoan nào Tại Tại, bên ngoài trời nắng lắm, chúng ta về nhà trước được không? Nếu em ngoan ngoãn đi về, anh cả pha nước đường cho em nhé.”
Đây có lẽ chính là thứ mà trẻ con ở niên đại này thích nhất đi.
Ninh Hàn nghĩ.
Trong nhà có đường, đường đỏ và đường trắng đều có, trước khi ra khỏi cửa, Tô Hân Nghiên có nói qua, nếu muốn uống nước đường thì có thể tự pha, nước ấm cô đã chuẩn bị sẵn để ở trong bếp.
Cho nên, trong nháy mắt tiểu gia hỏa tham ăn đã bị nước đường làm cho d.a.o động.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt kia.
Trong nháy mắt tiếp theo, khi anh mắt của bé tập trung kỹ ở trên mặt Ninh Hàn, nhìn thấy tâm tư của người hoàn toàn khác với anh cả của bé, tức khắc lại bài xích với người này.
Lại một lần nữa né tránh cánh tay Ninh Hàn muốn duỗi ra ôm bé.
“Tại Tại!” Đứa nhỏ không ngừng cáu kỉnh, Ninh Hàn dù có kiên nhẫn đến đâu cũng có chút buồn bực, anh hạ giọng, khẽ quát: “Nghe lời nào!”
ý định ban đầu của anh chỉ là muốn uy hiếu tiểu gia hỏa, để bé ngoan một chút, kết quả khi đối mặt với ánh mắt tràn ngập sự khiếp hoảng của bé, Ninh Hàn lập tức hối hận.
Anh vội vàng hạ giọng mềm mại lại, dịu dàng dỗ dành bé: “Thực sự xin lỗi, anh cả không phải cố ý, Tại Tại……”
Tiểu Tại Tại cố gắng né mình ở bên cột cổng, run lên nhè nhẹ, mở to một đôi tròn xoe, ngơ ngác mà nhìn vào người rất giống anh cả bé.
Một giây, hai giây……
Chưa đến ba giây, một tiếng khóc vang dội được cất lên ở trước cổng Ninh gia.
Giống như núi lửa phun trào, không thể kiểm soát được.
“Hu hu hức hức…… Anh trai cơ, hu hu hu…… Muốn anh trai cơ……Anh trai……”
Những giọt nước mắt trong suốt với kích cỡ to cứ như vậy rơi xuống, mỗi một giọt nước mắt đều như những cái d.a.o găm sắc bén, hung hăng đ.â.m vào đầu quả tim của Ninh Hàn, khiến anh đau nhói.
“Tại Tại, xin lỗi.”
“Tránh ra tránh ra, không cần ngươi…… Muốn anh trai cơ, không muốn không muốn…… Anh trai ơi, hu hu hu……”
Ninh Hàn theo bản năng muốn tới gần Tiểu Tại Tại, để ôm bé vào lòng, lại bị tiểu gia hỏa giãy giụa đẩy ra, trong lúc hoảng loạn, Tiểu Tại Tại còn không cẩn thận tát vào mặt anh một cái.
Cái tát trời giáng khiến cả hai đều sững lại trong giây lát.
Nhưng Ninh Hàn rất nhanh đã bỏ qua không thèm để ý, tiếp tục đi dỗ dành em gái, mà Tiểu Tại Tại ngược lại vẫn sợ hãi, khóc càng thêm thê thảm.
Nháo đến Ninh Hàn có chút bất đắc dĩ.
“Bị đánh chính là anh, sao em lại ngược lại càng thêm ủy khuất vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-637.html.]
Tiểu gia hỏa mặc kệ anh nói cái gì , tiếp tục khóc, khóc đến mức nấc cả lên, cả người nhỏ xinh run lên nhè nhẹ, thật đáng thương.
Tiếng khóc vang dội hấp dẫn hai người khác ở trong phòng.
Ninh Hàng và Ninh Hiên cùng nhau chạy ra, nhìn thấy Tiểu Tại Tại khóc thảm thiết như vậy, theo bản năng nhìn về phía Ninh Hàn.
Ánh mắt lộ ra sự khiển trách.
Ninh Hàn: “???”
Rõ ràng ngay từ đầu người doạ đến tiểu gia hỏa mới chính là em ba? Sao cuối cùng tội nhân lại chính là anh?
“Hức.” Nấc một cái, Tiểu Tại Tại trợn mắt phát hiện bản thân đã bị ba ' người xa lạ ' vây quanh, sợ tới mức lập tức xoay người, ỷ vào dáng người nhỏ xinh, nhanh chóng chạy vòng qua người Ninh Hiên, nhanh chóng chui vào trong hầm chứa đồ.
Nơi này là chỗ mà Tô Hân Nghiên thường hay để mấy thứ như rổ rá giỏ cùng với một số que gậy linh tinh, không gian bên trong không lớn, nhưng một đứa trẻ hơn hai tuổi vẫn có thể chui vào được.
“Mau ra đây, bên trong rất bẩn!”
“Tại Tại ngoan nhé, em ra bên ngoài được không? Đồ vật ở bên trong rất sắc bén, sẽ làm em bị thương.”
Ninh Hàn và Ninh Hàng hiển nhiên không dự đoán được trong lúc bọn họ không chú ý một cái, tiểu gia hỏa đã giống như một chú mèo con, sợ hãi trốn vào trong một góc.
Bọn họ vội vàng lại gần, muốn dỗ người ra.
Không gian trong hầm chứa chỗ này nhỏ, đồ vật lại nặng, bọn họ không thể đi vào được, cũng không thể bê mấy thứ kia ra được, mà nếu bọn họ đưa tay vào lôi người ra, không chỉ làm tiểu gia hỏa càng thêm sợ hãi chui sâu vào bên trong, còn lo lắng trong lúc bé né tránh bọn họ đụng vào cái gì đó, dẫn tới bị thương.
Cho nên hai bên nhất thời lâm vào giằng co.
“Con bé không phải là con gái của người phụ nữ kia sao? hai người đã quên trước kia bà đã đã đối xử với chúng ta như thế nào sao? Hiện tại lại còn có thể ân cần quan tâm tới con bé như vậy, có A…… đau đó!”
Mới nói được một nửa, Ninh Hiên đã bị anh cả đánh.
“Mấy câu này của em là tiếng người à?”
Ninh Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, ánh mắt lạnh lùng hàm chứa tức giận.
“Mặc kệ cha mẹ con bé là ai, thì bé cũng chỉ là một đứa trẻ hơn hai tuổi mà thôi, hơn nữa chúng ta không phải đã đã nói với em rồi sao, người kia rất có thể đã không phải là người phụ nữ đó, người khác tạo nghiệt, chúng ta không nên giận chó đánh mèo lên đầu của người vô tội.”
“Hai người nói vô tội thì vô tội à, có lẽ bà ta cũng trọng sinh, có lẽ tất cả chỉ là giả dối thôi thì sao?” Ninh Hiên che lại cái má bị tát, phẫn nộ mà cãi lại.
Ninh Hàn: “Vậy em cũng không nên bắt nạt một đứa trẻ!”
“Em bắt nạt con bé bao giờ chứ?” Ninh Hiên duỗi tay chỉ vào Tiểu Tại Tại đang rúc trong một góc: “Từ buổi sáng đến bây giờ, anh xem em còn chưa nói lấy nửa câu với con bé thì bắt nạt kiểu gì?”
Hai người còn chưa tiếp xúc với nhau, anh dọa con bé bằng niềm tin à?
Hơn nữa……
“Lão tử dù có hận người phụ nữ kia, cũng sẽ không làm gì với một đứa trẻ được chưa? Sao hai người không bao giờ tín nhiệm tôi?”
Trong mắt Ninh Hiên hàm chứa một tia bi thương, anh không nghĩ rằng làm anh em ruột nhiều năm như vậy rồi, vậy mà anh cả lại có thể nghĩ anh là một người khốn nạn như vậy.
“Anh……”
Ninh Hàn nhất thời nghẹn lời.
Cẩn thận nhớ lại, dường như…… Sự thật đúng như em ba nói, ngoại trừ một lần em ấy khi vừa mới trọng sinh thấy ngạc nhiên hét lên, thì thật ra Ninh Hiên cũng không bắt nạt đến Tiểu Tại Tại, cũng không biểu hiện sự bài xích hay chán ghét với con bé.