Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:12:43
Lượt xem: 17
Bên trong hai anh em Ninh gia khi thấy bóng dáng cô tiến vào, trong tiềm thức nhất thời căng thẳng, nhất là Ninh Hàng, chân của anh thậm chí co quắp trong chốc lát, dường có thể nhớ lại và cảm nhận được đau đớn tột cùng và sự khiếp sợ khi sắp bị đánh chết.
Còn may đó chỉ là ảo giác rất nhanh đã bị anh kiềm chế xuống.
Bất quá thân thể căng thẳng như thế nào, từ đầu đến cuối, Ninh Hàng chỉ có một biểu cảm.
—— lạnh nhạt với người đời.
Anh không biết biểu cảm của bản thân đối với người nhà ở thế giới giới này là như thế nào, dù sao chiếu theo tính cách của anh, mặc kệ là đối ai, đều chỉ có một biểu tình này, mà anh cũng không vì ngụy trang bản thân mà thay đổi.
Đó có thể là cùng một người tuy ở hai thời gian khác nhau và không gian khác nhau, nhưng giữa hai người đó có điểm chung.
Thấy biểu tình này của cậu con trai thứ hai, Tô Hân Nghiên vậy mà không hoài nghi cái gì.
Động tác ôm con từ trong lồng ngực của Ninh Hàng rất tự nhiên, còn thuận tay nhẹ nhàng xoa đầu của anh, ôn nhu nói: “Tối hôm qua Tại Tại có làm ồn tới các con không? Dỗ dành con bé ngủ được cũng không dễ dàng gì.”
“…… Không có.” Giọng nói của Ninh Hàng dừng một chút.
Tô Hân Nghiên không chú ý tới việc này, cô dùng chán mình chạm vào chán của con gái một cách thân cận, ôn nhu hỏi bé: “Bảo Bảo tỉnh ngủ chưa nào?”
“Không phải Bảo Bảo, là Tại Tại.” Tiểu Tại Tại ôm cổ mẹ, nghiêm túc sửa lại cách nói của mẹ.
Những lời này, bé đã từng nói với anh cả.
“Được, mẹ sai rồi, chúng ta nên gọi nhũ danh là Tại Tại.”
Tô Hân Nghiên hùng hồn sửa lại, xin lỗi con gái, rồi nhặt đống quần áo nhỏ trên giường và mặc cho con từng cái một.
Hiện tại thời tiết đã tiến vào trời mùa thu mát mẻ, nên mặc quần áo cho bọn nhỏ nhiều một chút, tránh việc bị cảm lạnh.
Sau khi lo cho đứa nhỏ nhất xong, Tô Hân Nghiên giao bé cho Ninh Hàn.
“Bữa sáng mẹ đã làm xong, đang để ở trong nhà, Tiểu Hàn đưa em trai em gái đi ăn cơm, mẹ đi gọi con heo con vẫn con đang ngủ nướng dậy đã.”
Nói xong, cô liền đi kêu Ninh Hiên rời giường, mà Ninh Hàn thì nghe lời nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, cùng với Ninh Hàng đưa bé ra ngoài ăn cơm sáng.
Kết quả hai anh em mới đến cửa phòng, liền gặp phải một nan đề.
Ngạch cửa trong nhà quá cao, chiều cao của Tiểu Tại Tại so với cái ngạnh cửa này thì chắc chắn là không qua được.
Nhưng đây không phải là chuyện lớn gì, hôm qua Ninh Hàn đã bé em gái đưa qua, lúc này anh đang bắt đầu sắn tay áo lên ôm bé, kết quả tiểu gia hỏa lại dang hai tay nhỏ ra với Ninh Hàng, muốn anh ôm một cái.
“Ninh Hàng, anh trai, ôm một cái thôi……”
Một khi mà bé làm nũng, dường như có thể đáng yêu chết người.
Nhưng Ninh Hàng lại vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm đó, từ trên cao nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa đang dang tay ra nhìn anh với ánh mắt trông mong, sau một lúc lâu, đang lúc Ninh Hàn cho rằng anh sẽ lãnh khốc cự tuyệt, thì anh đã mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-630.html.]
“Kêu anh hai đi.”
Ninh Hàn: “?”
Đây là cái thao tác gì vậy?
“Nồi…… hai.” (*) Tiểu Tại Tại học theo.
( phát âm gần giống nhau nên Tiểu Tại Tại mới đọc sai nhé ).
“Anh hai.”
“Nồi hai.”
"Nồi hai.”
Ninh Hàng chịu khó sửa đi sửa lại cách phát âm của tiểu gia hỏa .
Rõ ràng cô chỉ gọi mỗi ' anh trai ' thì lại phát âm chuẩn từ ' hai ' bé cũng phát âm chính xác, kết quả khi ghép hai chữ này lại, thì cũng phải ngọng một chút.
Cũng may trời không phụ lòng người, rốt cuộc có một lần, Tiểu Tại Tại đã gọi đúng.
“Anh hai.”
“Ừm.” Ninh Hàng lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm khẽ động: “Gọi lại.”
“Anh hai!” Lúc này Tiểu Tại Tại gọi rất to, ngay cả Tô Hân Nghiên ở cách xa đang gọi con trai nhỏ dậy cũng nghe thấy mà quay đầu lại.
Nhìn thấy là con trai thứ hai đang dạy em gái nói chuyện, trên mặt cô không khỏi lộ ra nụ cười tươi, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng.
Đã có hai lần gọi thuận lợi, những lần tiếp theo cũng tốt hơn.
Tiểu Tại Tại duỗi tay , nãi thanh nãi khí mà làm nũng: “Anh hai ôm một cái.”
bé vẫn là chấp nhất việc muốn anh hai ôm bé qua cái ngạnh cửa này.
Ninh Hàn ở bên cạnh tự nhiên tâm tình có chút buồn bực: “Anh cả ôm không được sao? Sao cứ phải kêu anh hai em ôm?”
Không phải là anh khinh thường người, thật sự là do thân thể của lão nhị rất yếu ớt, thật sự không thể nhấc được cục thịt di động này qua cái ngưỡng cửa cao như vậy, rốt cuộc thì ngay cả anh ôm cũng thấy đau tay.
Dường như muốn tát vào mặt Ninh Hàn.
Ninh Hàng khom lưng, kẹp lấy nách của em gái, cánh tay dùng sức, ôm em gái lên.
Nhờ đó mà chân bé lại ở trên không, Tiểu Tại Tại theo bản năng đung đưa chân.
Chờ khi lòng bàn chân của bé chạm xuống đất, đã ở bên ngoài ngưỡng cửa, mà Ninh Hàng còn ở bên trong thì đang thở hổn thở hển, biểu tình trên mặt tuy có không biến hóa gì nhưng trên trán lại xuất hiện mồ hôi.
Tiểu Tại Tại nhìn thấy, trong vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ.