Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 627
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:11:34
Lượt xem: 11
Mới chỉ trông trẻ một ngày, Ninh Hàn đã cảm thấy bản thân mệt đến cực độ.
Mặc dù bọn nhỏ không gây rắc rối, nhưng cứ trong chốc lát lại muốn ăn, trong chốc lát lại muốn uống nước, còn có muốn đi vệ sinh, thật sự khiến anh lăn lội đến mức mệt bở hơi.
Rõ ràng trong trí nhớ của anh, khi còn nhỏ mấy em trai không hề khó trông như vậy, vì sao sau khi thêm một em gái thôi lại gian nan như vậy chứ?
Ninh Hàn nhịn không được cẩn thận đánh giá lại Tiểu Tại Tại.
Tiểu gia hỏa lúc này đang được anh hai ôm vào trong lồng ngực, ngoan ngoãn nghe anh hai đọc bài.
Mà truyện tiểu gia hỏa nghe chủ yếu là truyện cổ tích hoặc là truyện ngụ ngôn, khi nghe bé cảm thấy cũng rất thú vị, cho nên bé hết sức chăm chú nhìn vào quyển sách với những dòng kí tự phức tạp kia, nghe được mùi ngon, chân nhỏ ở trên không không ngừng lắc lư.
Lắc đến nỗi hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo.
Tự nhiên khiến Ninh Hàn cảm thấy ngứa tay, rất muốn nắm lấy b.í.m tóc nhỏ ấy, không cho nó lại lung lay.
Nhưng nếu nắm lấy liệu em gái có khóc không?
Cho nên sau khi cân nhắc về năng lực dỗ dành người khác của bản thân, Ninh Hàn vẫn phải tiếc nuối mà từ bỏ.
Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa.
Không đợi Ninh Hàn nghĩ cách ở nhà tìm cái gì đó để ăn, thì Ninh Hàng đã tự giác đứng lên, bế em gái đẩy về phía em trai, dặn dò nói: “Trông Tại Tại, anh đi làm nóng cơm.”
Buổi sáng trước khi mẹ đưa bà nội đi khám bệnh ở trên trấn, không chỉ chuẩn bị cơm sáng cho bốn anh em, còn phần cả thức ăn ở trong nồi, nghĩ nếu hai người không thể kịp thời trở về, bọn nhỏ cũng có thể tự làm nóng đồ ăn, sẽ không bị đói.
“Ạ.”
Ninh Hiên nắm lấy tay nhỏ của em gái, nhìn theo bóng dáng anh hai vào phòng bếp, quay đầu nhìn anh cả, nghi hoặc hỏi: “Anh cả, sao hôm nay anh không đi hỗ trợ nhóm lửa?”
“!”Ninh Hàn: “Đang định đi mà.”
Anh nhanh chóng đuổi kịp em hai, tiến vào phòng bếp giúp nhóm lửa làm nóng cơm.
Nhóm lửa thì Ninh Hàn biết.
Mặc dù sau này được sống trong nhung lụa mười mấy năm, nhưng trí nhớ của anh rất tốt, chưa bao giờ quên đi kỹ năng đã học hồi còn nhỏ.
Ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên, nhưng thức ăn trong nồi còn chưa kịp nóng thì một giọng nói trẻ tuổi mà Ninh Hàn căm ghét từ tận trong xương tủy vang lên ở ngoài sân.
“Mẹ, mẹ đi chậm chút nào.”
“Được rồi.”
Tô Hân Nghiên đỡ bà Ninh chậm rãi đi vào trong nhà.
Tiểu Tại Tại nghe thấy thanh âm của mẹ, lập tức hoan hô sau đó nắm lấy tay anh ba chạy ra ngoài, song song nhào vào trong lòng n.g.ự.c mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!” Hai anh em trăm miệng một lời nói.
“Ừm, Tiểu Hiên và Tại Tại ở nhà có ngoan không nào, có nghe lời anh trai nói không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-627.html.]
Tại Tại kéo dài tiểu nãi âm: “Ngoan nắm~”
Ninh Hiên cũng vội vã tranh công: “Nghe nắm.”
“Giỏi quá!” Tô Hân Nghiên mỗi tay một cái đầu nhỏ, khen ngợi hai con xong xoa đầu khích lệ.
Tiểu Tại Tại được mẹ khích lệ nên vui vẻ mà che lại đầu nhỏ, lại quay đầu đi cầu khích lệ từ bà nội.
Bà Ninh cũng vô cùng vui vẻ khen cháu trai và cháu gái, sau đó được hai người mỗi bên một tay, cần thận dắt vào trong nhà nghỉ ngơi.
Bên này Tô Hân Nghiên đang dỗ dành hai đứa nhỏ, giương mắt liền thấy con trai cả đang đứng ở trước cửa phòng bếp, ánh mắt nặng nề mà nhìn chăm chú cô.
Nửa khuôn mặt của anh vì khuất bóng dưới mái hiên nên Tô Hân Nghiên không thể thấy rõ được biểu tình của anh, chỉ coi con trai có chút mệt, liền đi qua , vỗ vào bờ vai của anh nói: “Tiểu Hàn đi nghỉ ngơi , dư lại để mẹ làm.”
Không cảm nhận được thân hình cứng đờ của con trai, Tô Hân Nghiên vén tay áo lên, đi vào trong phòng bếp bận việc.
Ninh Hàng được mẹ đẩy ra bên ngoài, thấy anh cả vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, không khỏi nghi hoặc mà gọi: “Anh cả?”
Thanh âm này giống như tiếng sấm, Ninh Hàn đột nhiên bị đánh thức.
Anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng mà dừng ở trên người Tô Hân Nghiên, trên dưới đánh giá một lượt, nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ.
Vì cái gì?
Rõ ràng vẫn cùng là một con người, cũng là thanh âm đó, cũng là dung mạo đó, nhưng lại cho anh cảm giác không giống nhau.
Dường như đó là hai con người khác nhau hoàn toàn.
Người có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập nên một công ty to lớn như Ninh Hàn, tất nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Mà việc khiến anh tự hào nhất chính là ánh mắt nhìn người của bản thân.
Chỉ cần liếc mắt một cái, một người tốt hay xấu thì không nói là 100%, nhưng cũng phải được đến 70% / 80%.
Cho nên, sau khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia ở kiếp này, anh mới có thể khiếp sợ như vậy, nên khi bị cô vỗ nhẹ vào bả vai, cũng không có phản ứng né tránh.
Một suy đoán vô lý nảy ra trong đầu.
Nhưng bởi vì quá kinh động thiên hạ, đã bị Ninh Hàn cứng rắn áp chế.
Nhưng một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo rắc, những khác biệt trước đây và cảm giác bất tuân ở khắp mọi nơi dường như có một lời giải thích.
Nhưng mà không vội.
Rũ đôi mắt xuống, thu liễm lại cảm xúc trên mặt đang hết thảy lộ ra ngoài, ngụy trang thành bộ dáng bình thường.
Ninh Hàn thầm nhủ trong lòng có thể từ từ quan sát, thời gian sẽ luôn nói cho anh biết được chân tướng của mọi việc.
Ninh Hàn vì đang cúi đầu nên không phát hiện.
Tiểu Tại Tại không biết từ khi nào đã chạy ra khỏi nhà chín, đứng anh cách đó không xa, nghiêng đầu đánh giá anh.
Trong mắt thỉnh thoảng lại xẹt qua vài sợi kim quang.