Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 625
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:10:50
Lượt xem: 10
“Anh trai! Anh trai!……”
Nhìn thấy anh hai anh ba về nhà, Tiểu Tại Tại được anh cả ôm vào trong lồng ngực biểu hiện còn kích động hơn cả anh cả.
Bé lập tức giãy giụa từ trong lòng n.g.ự.c anh cả xuống, hai chân ngắn nhỏ chuyển động, chạy về phía các anh trai.
“Em gái!” Ninh Hiên phối hợp mà giang hai tay ra, muốn tiếp được em gái mình, kết quả tiểu gia hỏa lập tức vòng qua cậu, trực tiếp chui tọt vào trong lồng ngực Ninh Hàng.
Ninh Hàng bị bánh bao nhỏ nhảy lên, tuy rằng lực đánh vào không lớn, nhưng vẫn phải lùi về sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
“Anh trai……”
Tiểu Tại Tại hưng phấn mà chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c của anh hai, cũng không biết đang kích động cái gì, Ninh Hiên đứng ở bên cạnh không được em gái ôm yên lặng đứng lên, sâu kín mà nhìn thẳng bé: “Em gái……”
Giọng nói trẻ con lộ ra sự ai oán.
Đáng tiếc Tiểu Tại Tại chỉ một lòng dính vào anh hai, căn bản không chú ý tới.
Ninh Hàn đứng ở cách đó không xa, trầm mặc mà nhìn chằm chằm một màn này, cũng không tùy tiện gia nhập vào.
Sau khi anh nhìn thấy các em trai, anh phát hiện, bọn họ khác biệt rất lớn so với trong trí nhớ của bản thân.
Hai bé trai kia được nuôi dưỡng rất tốt, quần áo mặc trên người tuy là kiểu xưa cũ kĩ, nhưng lại được giặt giũ sạch sẽ, giày nhìn có tám phần mới, tóc thì hình như mới được cắt qua.
Trong đó đứa nhỏ hơn là em trai út nhìn có vẻ bé trắng của trẻ con, lớn thì trông có vẻ hơi gầy một chút, nhưng làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, bộ dáng này không hề giống bị chịu khổ.
Ninh Hàn tin tưởng, mặc dù đổi lại kiếp trước khi anh chưa trọng sinh kia, anh và mấy em trai ngoại trừ bị nói là thiếu ăn thiếu mặc ra, thì trông có vẻ không khổ sở gì cả.
Mà đặt ở thời đại mà vật tư thiếu thốn này, bọn họ thậm chí có thể được mọi người hâm mộ gọi là ‘ phúc oa ’.
Chính là những đứa trẻ được ' ngâm trong mật ' lớn lễ.
Cho nên, thế giới này, thật sự không giống với thế giới trước của anh.
Ninh Hàn không khỏi có chút mê mang, anh căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Nhưng mà không sao hết, anh có kiên nhẫn, có thể chậm rãi quan sát.
“Tại Tại muốn ăn không?”
Ninh Hàng lấy ra một quả đào dại phấn nộn từ trong túi áo ra, quơ qua quơ lại trước mặt em gái, làm bé thèm đến nỗi giơ hai tay lên muốn bắt lấy quả đào dại, muốn lấy quả đào dại trong tay anh hai: “Muốn , muốn lắm”
Thì ra cậu và em trai sau khi ăn xong chạy ra khỏi nhà là vì đi hái đào.
Thời gian này đúng là lúc đào chín, mà ngày hôm qua bọn họ cơ duyên xảo hợp(*), phát hiện ra một cây đào lớn ở chân núi gần nhà, sợ nếu bị người khác phát hiện sẽ hái hết đào, nên hai người bọn họ sáng sớm hôm nay đã vác theo giỏ đi hái đào về.
(*): Trùng hợp
Hái được một giỏ đầy, đã thế còn nhét vào trong túi không ít.
Tiểu Tại Tại tham ăn bị quả đào câu mất hồn, nên hoàn toàn không rời anh hai được.
Ngay cả khi anh hai đi rửa đào cũng nhắm mắt làm cái đuôi đi theo sau anh hai, chỉ sợ lơ là một phút thôi là quả đào sẽ mọc cánh bay mất.
Ninh Hàng đi vào phòng bếp lấy d.a.o cắt quả đào trên tay thành hai nửa, lấy hạch đào ra, sau đó đưa một nửa cho em trai, để em trai tự gặm, một nửa kia thì để lại trên lòng bàn tay, dùng cái thìa cào cào lấy thịt quả, đút cho em gái ăn.
Tại Tại ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh hai, giương cái miệng nhỏ chờ được đút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-625.html.]
Ninh Hàn nhìn thấy bé con ăn một miếng rồi lại một miếng, nhịn không được nói: “Con bé vừa mới ăn cơm sáng xong, lúc này lại ăn thêm quả đào có thể bị căng bụng không?”
Anh nhớ dường như trẻ con ăn không biết cảm giác no, nếu cứ để cho người lớn đút cho bé ăn quá nhiều, sẽ căng rồi đau bụng.
Ninh Hàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phiá anh cả, dường như cảm thấy được anh cả có cái gì không ổn mới có thể hỏi một câu như vậy.
Bị ánh mắt này của em hai nhìn vào, đáy lòng Ninh Hàn lại là khẩn một chút.
Bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân đã vô tình để lộ ra chút sơ hở nào phải không?
Anh không quên, người thông minh nhất trong nhà chính là người em trai này, mặc dù hắn hiện tại cũng mới chỉ tám tuổi, còn rất non nớt, nhưng Ninh Hàn cũng không dám coi khinh cậu, chỉ số thông minh của thiên tài không nên dùng lí lẽ bình thường để cân nhắc.
Cũng may, lực chú ý của Ninh Hàng rất nhanh đã bị em gái lấy mất.
Thì ra là Tiểu Tại Tại đang được đút, đột nhiên lại thấy anh hai quay đầu nhìn anh cả chằm chằm, vội dùng tay nhỏ vỗ nhẹ vào đầu gối cuả cậu, ý bảo bản thân đang chờ được đút đó.
Quay đầu, Ninh Hàng tiếp tục đút phần thịt đào cho em gái ăn, thuận miệng trả lời vấn đề vừa rồi của anh cả: “Lượng cơm Tại Tại ăn vào lớn, không có việc gì.”
Tuy rằng chỉ là một câu nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng Ninh Hàn vẫn bản thân có khả năng lòi rồi.
Từ những việc anh quan sát được trong sáng này có thể suy ra được, Tiểu Tại Tại hẳn là trung tâm sủng ái của cả nhà, khả năng ngay cả ' anh ' cũng sủng ái người em gái này.
Nếu đã là người được cả nhà sủng ái nhất, đã thế còn ở trong độ tuổi cần được người ta chăm sóc, vậy thói quen hàng ngày của bé như thế nào, người trong nhà, đặc biệt ' anh ' thân là anh cả có trách nhiệm phải chăm sóc trông nom em trai em gái, khẳng định sẽ biết rõ ràng.
Kết quả anh lại lỡ mồm hỏi ra vấn đề này, chẳng phải đã lộ ra mình vốn không phải là bé Ninh Hàn kia sao?
“Anh…”
Ninh Hàn vừa định tìm cớ để biện giải cho bản thân, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Chủ yếu vẫn là do cố kỵ em hai quá thông minh, sợ nói nhiều thì sai nhiều.
Anh còn chưa kịp tìm được cớ, Ninh Hàng đã mở miệng nhắc nhở trước: "Anh cả, hôm nay đến phiên anh rửa chén.”
Nhà bọn họ rửa chén áp dụng cách thức theo phiên ngoại trừ Tiểu Tại Tại nhỏ nhất và Ninh Hiên ra, những người khác đều phải làm, đây là việc nhà mà mỗi người đều phải làm.
“À được.”
Ninh Hàn yên lặng đi rửa chén.
Suy nghĩ của anh đến bây giờ vẫn có chút loạn, nên cần thời gian suy nghĩ một lát.
Nửa quả mới được đút cho một nửa, Tiểu Tại Tại không ăn nữa, bé duỗi tay đẩy về phía anh hai, hiểu chuyện nói: “Anh trai ăn đi.”
Sau đó cũng không đợi Ninh Hàng phản ứng, bé đã chạy lộc cộc đến trước giỏ tre đựng đầy đào, vểnh m.ô.n.g nhỏ, đôi tay lao lực đưa ra lấy một quả đào trong đó, rồi ôm vào trong ngực, từng bước đi tới trước mặt Ninh Hàn đã rửa bát xong xuôi.
“Anh trai, ăn đào đào đi.”
Mọi người đều có đào đào ăn, anh cả cũng không thể bị bỏ lại được.
“Cảm ơn.” Ninh Hàn không cự tuyệt, duỗi tay nhận quả đào.
Anh phát hiện, bản thân đã bắt đầu quen với cô em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện này rồi.
Đứa nhỏ này, thật sự rất ngoan.
Mà người có thể dạy ra một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, nhất định cũng không kém, nhưng mà……