Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 621
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:09:40
Lượt xem: 10
Ý nghĩ bi quan chỉ nảy sinh trong chốc lát, liền bị Ninh Hàn dửng dưng gạt bỏ, trời sinh tính tình kiên định vững vàng, anh không bao giờ cho phép bản thân rơi vào thứ tình cảm yếu ớt đó.
Anh nhớ lại mấy người em trai đời trước, đặc biệt là lão nhị cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Đột nhiên cảm thấy, có lẽ cơ hội trọng sinh này, là muốn cho anh đi đền bù lại những tiếc nuối đời trước sao.
Ninh Hàn đang lâm vào trầm tư không hề phát giác.
Cô bé đáng yêu vẫn đang trong vòng tay của anh ngẩng mặt lên không biết gì, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt, những vệt sáng vàng không ngừng từ sâu trong mắt bé lướt qua, giống như những đường dữ liệu sắp xếp gọn gàng, không ngừng tiến vào trong não bộ của bé.
Có rất nhiều, rất nhiều âm thanh phức tạp đang lộn xộn trong tai bé, bé bịt chặt tai mình theo tiềm thức, nhíu mày chặt và hét lên:
‘’Anh ơi, ồn quá!’’
Dường như cảm thấy rất khó chịu, ở khóe mắt bắt đầu tự tích nước mắt.
Lạch cạnh một tiếng.
Một giọt nước mắt trong suốt nhỏ giọt trên mu bàn tay của Ninh Hàn, ngay sau đó chính là bé con không thể nhịn được nữa mà ‘ oa –‘ lên một tiếng, đột nhiên bạo khóc.
Bị tiếng khóc của bé gái trong lồng n.g.ự.c làm cho kinh động. Ninh Hàn theo bản năng ôm lấy thân hình của cô bé, tay đặt ở trên lưng mỡ của cô bé vỗ nhẹ, trong miệng còn không ngừng nói: ‘’Ngoan nào ngoan nào, Tại Tại không khóc nhé.’’
Lời vừa nói ra, Ninh Hàn liền sững sờ.
Sao anh lại có thể biết được tên của bé gái trước mắt này?
Câu hỏi này vẫn chưa được trả lời, Tiểu Tại Tại được anh cả nhẹ nhàng dỗ dành liền ngừng nước mắt, bàn tay nhỏ bé đưa ra nắm lấy ống tay áo của Ninh Hàn, nãi thanh nãi khí: ‘’Đói…’’
‘’Bé đói bụng?’’
Người lớn dù có lạnh lùng đến đâu cũng không thể thờ ơ với cơn đói của trẻ nhỏ như vậy, Ninh Hàn vô thức quay đầu lại, cố gắng tìm thứ gì đó để đút cho cô gái này ở trong nhà.
Bé gái này còn nhỏ như vậy, chắc hẳn là uống sữa đi? Anh cũng không xác định được, nhớ lại con trai lớn của mình khi còn nhỏ như vậy có lẽ được bảo mẫu trong nhà nuôi như vậy đi.
Trong trí nhớ đúng thật là cho uống sữa, có lẽ còn bỏ thêm một vài chất dinh dưỡng mà trẻ con có thể hấp thụ được vào.
Nhưng mà…
Trong nháy mắt, Ninh Hàn liền thấy được vách tường đất, và một chiếc gương cổ cũ kỹ, còn cả một quyển lịch được treo trên bờ tường.
Trừ cái này ra, trong phòng ngủ này chỉ dư lại hai anh em này mà thôi.
Nhưng Ninh Hàn cảm thấy có một cảm giác bất tuân mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-621.html.]
Nhịn không được sờ mềm và ga trải giường sạch sẽ, mềm mại dưới người, mơ hồ ngửi thấy mùi khô của mặt trời, trên đầu có treo một cái màn trắng, màu trắng có lẽ là mới mua về.
Ninh Hàn không nhịn được nghi hoặc.
Đúng vậy, ngay cả căn nhà đất yếu ớt xiêu vẹo này ở trong mắt của một người hiện đại bình thường chính là ghét bỏ, nhưng ở trong trí nhớ Ninh Hàn, lại chính là nơi tốt nhất mà bản thân chưa bao giờ được ngủ.
Người khác thậm chí đều khó có thể suy đoán, thời thơ ấu của anh, đến tột cùng phải trải qua những gì?
‘’Đói!’’
Bị anh trai làm lơ ba lần liên tiếp, việc này làm cho bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng không nhịn được bắt đầu tức giận.
Bé thở phì phì dùng đầu đ.â.m vào trong lồng n.g.ự.c của anh trai, kết quả lại đụng phải xương quai xanh nhô lên của anh, đem bản thân đ.â.m đau luôn, nhịn không được nước mắt lại lưng tròng rồi đưa tay lên che trán, miệng nhỏ hồng hào bép một cái, bé lại muốn khóc.
‘’Ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, chú đi tìm thức ăn cho con nha.’’
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Ninh Hàn nhanh chóng an ủi bé gái đang đau khổ trong vòng tay mình, sau đó leo xuống giường, tìm thứ gì đó để lấp đầy bụng bé gái trong ngôi nhà xa lạ mà quen thuộc này.
‘’Anh trai…..’’
Thấy ca ca xuống giường, Tiểu Tại Tại bị lưu lại một mình trên giường cảm thấy bất an, theo bản năng vươn hai tay ra, tiểu nãi âm mềm mại làm nũng: ‘’Ôm một cái, muốn ôm một cái.’’
Bé muốn kêu anh trai bé bế bé xuống giường.
Loại giường gỗ cũ kỹ này quá cao, ngay cả một người trưởng thành hơi thấp một tí cũng không thể dùng ngón chân chạm đất được, mà tất nhiên Tiểu Tại Tại mới hai tuổi rưỡi không có khả năng dựa vào bản thân bò đi xuống.
Ninh Hàn vốn dĩ không nghĩ ôm bé nhưng lại bị nháo đến mức không có biện pháp, chỉ có thể thở dài, đi qua dùng sức bế bé gái này xuống.
Từ nhỏ đến lớn sức lực của anh đã vô cùng lớn.
Năm đó anh chính là dựa vào một thân sức lực, cùng với đầu óc thông minh nắm bắt thời cơ cực tốt, anh đã có thể dẫn dắt một nhóm anh em từ quản đốc nhỏ ban đầu chăm chỉ dần dần trở thành chủ tịch của một doanh nghiệp có quy mô lớn chiếm lĩnh vị trí hàng đầu trong ngành bất động sản trong nước.
Những khó khăn vất vả đều bỏ qua, lúc này Ninh Hàn chỉ cảm ơn bản thân đã đủ mạnh mẽ, nếu không anh thật sự không thể ôm nổi cái bánh bao thịt nặng trĩu này.
Anh lại phát hiện, mặc dù ở niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, nhưng bánh bao nhỏ này lại được nuôi dưỡng rất tốt, trắng trẻo mập mạp, vừa thấy là biết rất được cả nhà nuông chiều.
Trái lại anh….
Dường như cũng được nuôi đến không tồi.
Cúi đầu nhìn bộ dạng cứng cáp không hợp với kiếp trước của mình, Ninh Hàn lại rơi vào yên lặng kỳ lạ.
Anh dường như nhớ rõ, khi đó anh còn gầy đến mức không khác gì dân chạy nạn……nhỉ?