Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 614
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:23:42
Lượt xem: 12
“Đúng rồi anh ba.” Tại Tại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên hỏi.
Ba người còn lại cứng người.
“Sao…… Làm sao vậy?” Ninh Hiên khẩn trương đến mức nói lắp.
“Thân thể của Ỷ ca làm sao vậy? Sao đột nhiên lại phải uống thuốc?” Tại Tại ngờ vực nói: “Chẳng lẽ là hoài……”
“Không có!”
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Lan Ỷ chặn đứng câu chuyện.
“Chỉ là tớ cảm thấy không khỏe mà thôi.” Cô giải thích nói.
Thật ra thân thể cô chả có một tật xấu nào cả, vừa rồi nói như vậy chỉ là cái cớ để che mắt cho người khác. Còn về lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy ...
Một lát nữa là đã biết.
Sau khi kết thúc đề tài này, bên trong xe một lần nữa lâm vào không khí yên lặng.
Tại Tại không hề mở miệng, những người khác cũng không nói lời nào, chỉ giữ thái độ im lặng cho đến khi xe chậm rãi đến trước cửa nhà Ninh gia.
“Tới rồi.” Ninh Hiên khô khốc nói.
Kết quả vừa mới nói xong, đợi hơn nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Khi anh quay đầu vừa thấy, trời đất ơi, một hai ba người, đều ngủ hết rồi!
Khoé miệng co giật, anh không chút khách khí mà muốn tát cho Cố Diệp Chu một cái, trực tiếp dùng bạo lực đánh thức người: “Cậu làm sao vậy? Hôm nay là ngày nào mà không biết à? Ngủ ngủ ngủ chỉ có biết ngủ, chạy nhanh lên làm việc đi!”
Cố Diệp Chu thật ra chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế căn bản không ngủ, bị Ninh Hiên làm loạn như vậy cũng bị đánh thức.
Ý thức được có một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, anh nhanh nhẹn đưa tay ra chặn tay bạn mình rồi thả cánh tay này ra, bất đắc dĩ nói: "Về rồi à?"
Còn cố tình như vậy, anh sẽ nghi ngờ người đàn ông này đang cố tình nhân cơ hội để đánh mình.
Đây cũng là chuyện có khả năng, rốt cuộc qua đêm nay, em gái nhà anh ta sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về nhà anh, tuy rằng còn không tính là hợp pháp, nhưng không ngăn cản việc Ninh Hiên nhìn anh không vừa mắt.
“Tôi đi vào nhà chuẩn bị trước, chờ một lát nữa cậu mới đánh thức Tại Tại dậy.” Cố Diệp Chu cởi bỏ đai an toàn, hạ giọng thông báo với bạn thân xong, liền lập tức xuống xe, vọt vào Ninh gia.
“Ê……”
Ninh Hiên chưa kịp phản ứng thì người đó đã biến mất trong nhà anh.
Anh trừng mắt lườm cái bóng dáng kia, luôn cảm thấy có chút nghẹn khuất.
Hợp lý hoài nghi là Cố Diệp Chu đang trả đũa vì chuyện ban nãy.
Chẳng hạn như nhờ anh ấy đích thân gửi em gái mình vào lòng người khác hay sao đó, nghĩ đến đó anh tức đến mức chỉ muốn lái xe chở em gái và vợ đi luôn đến sáng mai mới trở về.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là muốn mà thôi.
Tuy rằng Ninh Hiên ngẫu nhiên rất thích hố người, nhưng vào thời điểm mấu chốt anh không dám làm như vậy.
Đợi ước chừng mười phút, cho Cố Diệp Chu đủ thời gian chuẩn bị, Ninh Hiên mới đánh thức Tại Tại và Lan Ỷ dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-614.html.]
“Tỉnh tỉnh, về đến nhà rồi ngủ tiếp.”
Tại Tại và Lan Ỷ cùng nhau mở hai mắt, theo bản năng mà duỗi người, đầu còn có chút mơ hồ: “A, tới nơi rồi?”
“Đúng vậy, mau mau mau, nhanh xuống xe rồi vào nhà đi, nhanh lên anh còn đi đỗ xe.” Ninh Hiên thúc giục hai người Tại Tại xuống xe.
Thấy thái độ này của anh, Tại Tại cũng không cảm thấy khả nghi.
Nếu mà thái độ của anh ba nhẹ nhàng, ôn nhu săn sóc, đó mới đáng nghi đó.
Tại Tại đi theo Lan Ỷ cùng nhau xuống xe, hai người lại cùng nhau đi vào trong nhà.
Càng tới gần cửa nhà, tim Tại Tại đập càng lúc càng nhanh, bước chân bất tri bất giác chậm dần lại.
Nhận thấy sự dừng lại của cô, Lan Ỷ quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Phong thái của cô tự nhiên, biểu tình cũng bình thường không khác gì so với thường ngày
Tại Tại thu hồi đánh giá biểu tình trên mặt Lan Ỷ, rũ mắt nói: “Không có gì.”
Vẫn cảm giác thấy rất kỳ quái, nhưng trực giác nói cho biết không nên mở đọc Tâm Thuật.
Từ cổng sân đến cửa nhà bên trong, khoảng cách chỉ dài như vậy, hai người nhanh chóng đi tới cuối cùng.
Không chút suy nghĩ, Tại Tại duỗi tay đẩy cánh cửa ra.
Vô số bóng bay màu hồng lần lượt lao ra, trải dài trên mặt đất bao chùm cả bàn chân của cô là Lan Ỷ.
Mà khi ngước mắt lên....
“Oa nga!” Tại Tại kinh ngạc cảm thán mà trợn to mắt.
Đập vào mắt là cả một chùm bóng bay hồng, được buộc bằng ruy băng màu hồng nhưng màu đậm hơn, ở giữa sàn nhà có vô số cánh hoa hồng màu đỏ được dải tạo thành hình trái tim, mà ở giữa vòng hoa là người đàn ông mà cô thích.
Người đàn ông không biết từ lúc nào đã thay một bộ vest đẹp trai, vừa thấy Tại Tại vào cửa, khuôn mặt tuấn tú của anh liền lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
“Ninh Tại Tại.”
“Dạ!”
Cô gái nhỏ đột nhiên khẩn trương theo bản năng mà lớn tiếng đáp lại, không biết còn tưởng rằng cô đang bị giáo viên điểm danh.
Toàn trường ồn ào cười to.
Nhưng đều là tiếng cười thiện ý, Tô Hân Nghiên cũng dành cho cô con gái đang nhìn cô cầu cứu một cái nhìn động viên, sau đó duỗi tay ra vỗ tay.
【 Đây là thời khắc thuộc về con, hãy hưởng thụ cho thật tốt nhứ, bảo bối của mẹ. 】
Sau khi nhận được sự cổ vũ từ mẹ, tại Tại có được một dũng khí thật lớn, nàng thở sâu, cưỡng chế trái tim nhỏ kích động vạn phần, đi từng bước đến trước mặt Diệp Chu.
Cố Diệp Chu thấy vậy liền quỳ một chân xuống đất, lấy ra hộp nhẫn cầu hôn đã sớm chuẩn bị, giơ lên trước mặt Tại Tại.
“Ninh Tại Tại, anh yêu em, em có nguyện ý gả cho anh không, nguyện ý phó thác cả đời của em cho anh hay không?”
Không có lời âu yếm hoa hòe lòe loẹt, cũng không có lời hứa trịnh trọng vạn phần, càng không có lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không phải là lời thề hải minh sơn.
Nhưng chỉ cần một câu ngắn gọn này, đối với Tại Tại mà nói, đã thắng hết tất cả.