Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 603
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:14:52
Lượt xem: 14
Sau khi ông cụ Lan xuất viện không lâu, Tại Tại đã một mình khởi hành về nhà.
ở lại Lan gia lâu như vậy, Tại Tại cũng là có chút nhớ nhà, đồng thời còn nhớ cả Cố Diệp Chu, cẩu lương nhà người khác cô đã ăn đủ rồi, giờ chỉ muốn về nhà gặp tình yêu chế tạo cẩu lương của mình mà thôi.
Ninh Hiên không cùng với cô trở về.
Rốt cuộc Lan gia còn có một đống chuyện, làm chồng của Lan Ỷ , anh có nghĩa vụ và trách nhiệm ở lại hỗ trợ.
Nhưng Tại Tại cũng không phải về nhà một mình.
Tống Giảo nói cô chuẩn bị đi đến thủ đô, cho nên sẽ nửa đường thượng sẽ hội hợp với Tại Tại, hai cô ước định sẽ mua cùng một vé xe lửa cùng một toa, như vậy ở trên xe có thể gặp lại nhau.
Xe thở hổn hển chậm rãi ngừng ở trước sân ga, Tại Tại cầm theo rương hành lý, vẫy tay tạm biệt với anh ba và Lan Ỷ, sau đó bước lên thùng xe.
Còn chưa kịp tìm được chỗ ngồi của bản thân, cô đã nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Tống Giảo.
“Tại Tại, Tại Tại, tớ ở chỗ này!”
Tại Tại nghe tiếng quay đầu, liền thấy Tống Giảo đang ở đối diện với mình rồi đang điên cuồng vẫy tay.
Cô vội vàng đi qua đi, Tống Giảo cũng chạy tới, hai cô gái nhỏ cùng chạy về phiá nhau, kích động mà ôm lấy bên nhau.
“Kiều kiều!”
“Tại Tại!”
“Cô bé, có thể trước tiên cho bác đi qua được không?” Một vị bác gái khách khí nói với hai cô gái nhỏ đang kích động.
“A? Thực sự xin lỗi thực sự xin lỗi……”
Phát hiện bản thân đang chắn đường của người ta, Tại Tại cùng Tống Giảo vội vàng tránh sang một nơi khác, nhường chỗ thông đạo của toa xe cho bác gái.
Chờ khi bác gái đi qua xong, Tống Giảo mới lôi kéo Tại Tại đi xuống ghế ngồi của bản thân.
Nhưng Tại Tại không chịu ngồi: “Vị trí của tớ không ở chỗ này tốt nhất là không nên ngồi ở vị trí lung tung.”
Tách nhau mua vé chính là có phiền toái này, không có biện pháp lựa chọn chỗ ngồi giống nhau.
Tống Giảo cũng biết như vậy là không tốt lắm.
Cô nhíu mày tự hỏi một lúc, sau đó đề nghị nói: “Vậy nếu chúng ta có thể đi đến chỗ tiếp viên xe lửa ra giá cao hơn để đổi vé, chỗ chỗ ngồi có thể ngồi cạnh nhau.”
Các cô mua vé là vé ghế cứng, ngay cả giường cứng cũng không có, nhưng thật ra nếu ngồi lâu sẽ vất vả, nếu có thể đổi thành ghế mềm sẽ đỡ vất vả hơn không ít.
Dù sao hai người cũng không thiếu chút tiền đó, cũng không sợ chút chênh lệch giá này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-603.html.]
Hiện tại nếu đã không sự thì có biện pháp.
“Được.” Tại Tại gật đầu đáp ứng.
Hai người ăn nhịp với nhau, kiên nhẫn chờ sau khi mọi người trên xe đều đã ngồi gần đầy đủ hết, mới đi tìm tiếp viên đã được nhàn rỗi.
Vận khí khá tốt, ngồi ở đầu toa xe lửa có một chị tiếp viên, vừa lúc có vé giường mềm, tiếp viên nói sau khi các cô bổ sung giá chênh lệch sẽ được tiến vào.
Hai cô gái nhỏ kích động vui vẻ, vội vàng bỏ tiền xử lý đổi chỗ ngồi, sợ chậm một chút thôi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho đến khi ngồi vào vị trí rồi, Tại Tại và Tống Giảo mới cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, hai người bắt đầu trò chuyện.
“Kiều Kiều, sao đột nhiên cậu lại muốn về thủ đô thế? Lúc này vẫn chưa ăn Tết đâu, trường học cũng chưa mở cửa, cậu về thủ đô thì sẽ ở chỗ nào?”
Tuy nói cô sẽ rất vui vẻ khi có Tống Giảo cùng với mình về Thủ đô, nhưng là Tại Tại vẫn không thể không quan tâm vì sao cô bạn lại về giữa chừng.
“Haizz……” Nhắc tới khởi chuyện này, Tống Giảo lại tưởng thở dài.
“Còn không phải bởi vì mẹ tớ.”
Cô oán giận nói: “Đột nhiên bà ấy tâm huyết dâng trào, muốn cùng với ba ba đi hưởng tuần trăng mật, sau đó còn không thông báo trước với tớ một tiếng, trực tiếp thu thập đồ vật liền chạy, dẫn tới tớ bị thả rông, trong nhà không có ai nấu cơm, mà tớ lại còn là sát thủ phòng bếp, không muốn để ba mẹ về đột nhiên phát hiện nhà bếp của mình bị cháy rụi, hoặc là tớ bị đói chết, chỉ có thể đến thủ đô nhờ cậy chú nhỏ.”
Tống Giảo còn đang hoài nghi là ba mẹ cô sợ cô quấy phiền, không thể được hưởng thế giới riêng của hai người, lúc này mới không báo trước một tiếng bỏ rơi cô ở nhà.
Tuy rằng biết cảnh ngộ của bạn tốt thảm vô cùng, nhưng là Tại Tại vẫn rất muốn cười.
Cô cố nén ý cười, hỏi: “Vậy anh trai cậu đâu đâu? Anh ấy cũng không ở nhà sao?”
Tống Giảo không phải con một, trên cô còn có một anh trai hơn cô năm tuổi, sau khi anh trai cô tốt nghiệp xong thì liền thi công nhân viên viên chức, nghe nói hiện tại đã thăng chức thành một chức không nhỏ.
“Đừng nói tới anh ấy, anh ấy nấu cơm còn khó ăn hơn cả tớ.”
Tống Giảo nấu cơm thì còn đốt phòng bếp, anh trai cô mà nấu cơm sẽ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người đó.
Đang êm đẹp xào trứng thì tự nhiên biến đen xì, thành trứng xào bóng đêm, ai mà dám ăn chứ?
Hai anh em Tống gia đều di truyền từ mẹ, không hề có giá trị thiên phú về nấu ăn, không phải là giá trị đó là số âm!
Nấu cơm tốt nhất cả nhà, thậm chí có thể so với đầu bếp năm sao thì chỉ có mỗi ba Tống.
Thậm chí ba Tống còn dựa vào tay nghề này, xây dựng một quán cơm nhỏ thành một nhà hàng lớn, làm Tống gia từ gia đình bình thường thành công tấn chức thành gia đình tiểu phú.
Nhưng cũng thay đổi không được việc hai anh em Tống gia không học được tay nghề nấu ăn này.
Cho nên, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của bản thân, Tống Giảo quyết đoán vứt bỏ anh trai cô, tình nguyện ngàn dặm xa xôi mà chạy tới thủ đô đến cậy nhờ nhà chú nhỏ cũng mở nhà hàng, không dám ở lại nhà cùng với anh trai chịu đói chịu khổ.
Đáng thương cho anh trai Tống, bởi vì nguyên nhân công tác, muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có thể dựa vào việc mỗi ngày đi ăn cơm ở tiệm cơm để duy trì cái mạng không ai thương này.