Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:13:57
Lượt xem: 9
Bác trai táo bạo trợn mắt nhìn bọn họ, duỗi tay đưa vào trong túi áo, lấy ra bảy mao tiền, trực tiếp nện ở trên tay Ninh Hiên.
“ đây, cầm, đây là tiền thối của hai cô cậu, mấy người trẻ tuổi, có tiền cũng không biết tiết kiệm, bảy mao tiền đâu, nói không cần liền không cần, số tiền này có thể mua được mấy cân gạo đó.”
Sau khi hùng hùng hổ hổ dạy dỗ lại hai người, bác trai trả lại hành lý và tiền, ngồi lên yên xe xe ba bánh, về nhà đi.
Để lại hai anh em ở trong gió lặng nhìn theo bóng dáng của ông.
Ninh Hiên: “Em gái, hình như tụi mình gặp được người tốt rồi.”
Tại Tại: “Ừm.”
Hai người cầm theo hành lý đi về tìm Lan Ỷ, Lan Ỷ ở một sườn cửa khác chờ bọn họ.
Bệnh viện này không chỉ có một cái cửa lớn, bọn họ vừa mới theo Lan Ỷ ra vào là đi cửa lớn khác, cho nên mới không gặp được bác trai xe ba bánh, bằng không sớm có thể nhận được rương hành lý, cũng sẽ không trì hoãn nhiều thời gian của người ta như vậy.
Lại nói tiếp bọn họ còn rất áy náy.
Bác trai bị bọn họ làm lỡ mất một ngày công, kết quả là cũng không lấy bồi thường của hai người, liền như vậy đi rồi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy áy náy với bác trai.
Nhưng về sau cũng không biết còn có thể gặp lại bác trai này hay không, cho nên sự áy náy này bọn họ chỉ để lại ở trong lòng.
Lan Ỷ mang theo Tại Tại trở về nhà của cô.
Nhưng đó không phải là căn nhà mà hai người Tại Tại đã đến trước đó, mà là một căn nhà nhỏ ở gần bệnh viện.
Đối diện với hai đôi mắt nghi hoặc của hai anh em, cô giải thích: “Căn nhà bên kia của ông nội em, nơi này là căn nhà mà mẹ để lại cho em, bởi vì không muốn ứng phó với người đàn ông kia, cho nên em định dọn đến đây ở.”
Nếu ở nhà của ông nội, cô không có biện pháp cản người đàn ông kia trở về.
Rốt cuộc ông ta có xấu như thế nào, thì vẫn là con trai của ông nội.
Nhưng đây là căn nhà mà mẹ để lại cho cô, chỉ thuộc về một mình cô, người nọ nếu là dám vào cửa, cô sẽ gọi cảnh sát báo cảnh sát vì tội tự tiện xông vào nhà dân, nên cho dù gan của ông ta có lớn thế nào cũng không dám đến đây.
Nghe ra ý của Lan Ỷ, Tại Tại cùng Ninh Hiên đều có chút trầm mặc.
Ninh Hiên tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay của vợ.
Bị nắm chặt tay, còn bị nhéo một chút, Lan Ỷ nói: “Em không có việc gì.”
Lan Ỷ cười với Ninh Hiên, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, mời Tại Tại vào nhà.
Căn nhà nhà có dạng giống một căn nhà nhỏ của Giang Nam xưa, cổ kính, tinh xảo điển nhã, trong vườn còn có cả núi giả và tiếng nước chảy.
Khi đi vào bên trong, tuy rằng đại bộ phận của căn nhà đều thiên theo hướng cổ xưa của Trung Quốc, nhưng cũng có không ít phương tiện hiện đại, ví dụ như TV, đèn điện, quạt,...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-600.html.]
Nơi này tuy nói chỉ có một mình Lan Ỷ ở, nhưng cũng được trang trí khá thoải mái, rất có cảm giác như một ngôi nhà.
Tại Tại nhìn thấy TV có một miếng vải hoa ren trải lên, có chút tò mò hỏi: “Cái này mua ở đâu vậy, thật xinh đẹp a.”
“Miếng vải đó là trước khi mẹ chị đi đã bện ra nó.” Lan Ỷ nói.
Cô chưa từng giấu giếm chuyện trong nhà mình.
Sớm tại vào nhiều năm trước, mẹ của Lan Ỷ bởi vì không chịu nổi ba ba phong lưu tành tánh của cô, dứt khoát ly hôn với ông ta, cũng đem căn nhà này và hầu hết số tiền còn lại cho con gái, sau đó lựa chọn một mình đi xa, không bao giờ quay trở lại nữa.
Cho đến ngày nay, trong mấy năm trở lại đây Lan Ỷ chưa từng nghe thấy tin tức của mẹ thêm một lần, thậm trí cô cũng không biết mẹ mình đi đâu.
Nhưng cô chưa từng trách cứ bà ấy, ngược lại trong nội tâm cô yên lặng chúc phúc.
Bất luận là sau khi mẹ cô rời khỏi, là lựa chọn một mình sinh sống, hay là xây dựng một gia đình khác cùng với người khác, có đứa nhỏ khác, Lan Ỷ đều sẽ toàn tâm toàn ý tôn trọng và duy trì quyết định của bà ấy.
Bởi vì cô biết sau tất cả thì mẹ cô vẫn thực sự yêu thương cô.
Bằng không cũng sẽ không kiên trì lâu như vậy, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, tinh thần đứng trên bờ vực sắp sụp đổ, mới bất đắc dĩ lựa chọn bỏ xuống hết thảy để rời đi.
Bà ấy đã chịu rất nhiều thương tổn.
Cho nên Lan Ỷ ngoài trừ cảm ơn ra, không có tư cách đi khiển trách mẹ.
Chỉ là, ngẫu nhiên trong đêm khuya tĩnh lặng, cô sẽ có chút nhớ mẹ, thậm chí từng có suy nghĩ là đi tìm bà ấy, nhưng rất nhanh cô đã tự áp chế phần suy nghĩ đó xuống.
Bởi vì cô không muốn quấy rầy cuộc sống vất vả lắm mà bà ấy mới có bình tĩnh nhận lại được.
Trong đầu xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng hiện thực thì mới chỉ đi qua được một chút.
Lan Ỷ phục hồi tinh thần lại, đưa mấy người Tại Tại về phòng.
“Nhà em có bốn gian phòng ngủ, ngoại trừ căn phòng bên trái là của em ra, còn mấy phòng khác không có người, giường chăn bông hay mấy thứ vật dụng cần thiết khác đều đầy đủ, hai người xem phòng nào thích hợp thì ngủ ở đó.”
“Tớ muốn chọn căn phòng cạnh phòng của Ỷ ca.”
Tại Tại rất nhanh đã quyết định được phòng, Ninh Hiên lại chậm chạp không chọn, ngược lại lắp bắp mà để sát vào Lan Ỷ, ngượng ngùng lại thẹn thùng mà đỏ mặt nói: “Vợ yêu, hôm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta, chúng ta…… Chúng ta…… Chẳng lẽ không nên ở cùng một chỗ sao?”
Lan Ỷ: “……”
Vấn đề này cô chưa từng suy nghĩ qua.
Nhưng nghĩ lại, hai người đều đã chứng đều lãnh, ở cùng với nhau cũng là chuyện bình thường, mà bản thân cũng không có lý do để cự tuyệt.
Cho nên chỉ có thể nói: “Nếu anh muốn , có thể ở phòng của em.”
Lan Ỷ biểu hiện thật sự bình tĩnh, dường như chuyện hai người ở cùng phòng chỉ là một chuyện bình thường như cơm bữa mà thôi, nhưng Ninh Hiên lại không thể bình tĩnh được như vậy.