Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-09-05 08:23:05
Lượt xem: 54
Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, Tô Hân Nghiên chỉ có thể mua chút gì ăn, bổ sung năng lượng.
“Con đi cùng mẹ.” Ninh Hàn chủ động đứng lên.
“Không cần, con ngồi xuống nghỉ ngơi.” Tô Hân Nghiên thái độ cường ngạnh mà đem đại nhi tử ấn xuống đi.
Anh cả là người có trách nhiệm nhất, đêm qua vì hỗ trợ tìm em gái, một đôi giày bình thường không cũ lắm đã bị mòn, làm sao cô có thể tiếp tục để thằng bé đi nữa.
“Để mẹ đi cùng con.” Bà Ninh chống đầu gối muốn đứng lên, cũng bị Tô Hân Nghiên ngăn trở.
“Mẹ đừng đi, mẹ còn phải ở lại đây, bệnh viện vẫn cần có người lớn ở lại trông coi, hơn nữa Tại Tại nếu nửa đường tỉnh không gặp người, sẽ khóc.”
Phòng ngừa còn có người lại muốn đi theo, Tô Hân Nghiên nói vừa xong, vội vàng xoay người đi.
Cô do dự ở nhà ăn của bệnh viện và tiệm cơm quốc doanh, rồi quyết định chọn tiệm cơm quốc doanh.
Đồ ăn trong căng tin bệnh viện thực sự không ngon bằng đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh, giờ lại không được nghỉ ngơi tốt, nên chọn đồ ăn ngon bổ dưỡng.
Cũng may, bọn họ đạp xe đi ra ngoài tìm người, hiện tại xe đã đậu trong bãi đậu xe của bệnh viện, rất thuận tiện đi lại.
Tô Hân Nghiên đi nhanh về nhanh, cô trở lại với một túi lớn bánh bao thịt và một âu cháo trắng.
Cô mượn cái âu này sau khi thương lượng với người ở tiệm cơm quốc doanh, trả lại tiền đặt cọc, ăn xong phải rửa sạch sẽ trả lại.
Không có biện pháp, ai kêu cô không tự mang hộp cơm đi đựng đồ ăn.
Thời buổi này không có gì bao nilon hoặc hộp đóng gói.
Ngay cả bánh bao thịt cũng phải dùng giấy dầu bọc lại.
“Cơm sáng tới, nhanh ăn nào.”
"Con đói."
Có thể là ngửi thấy mùi, Tiểu Tại Tại bị đói nên tỉnh ngủ.
“Ngoan nào, mẹ cho con uống cháo.” Tô Hân Nghiên buồn cười đặt bánh thịt còn chưa ăn mấy ngụm, đi tới đút cháo cho con gái.
Cháo chỉ là cháo trắng, không có hương vị gì.
Tiểu Tại Tại có thể do đói quá mức, dù chỉ uống cháo trắng nhưng bé vẫn rất thích.
Trong bụng có đồ ăn, bé cũng có tinh thần hơn chút, còn có thời gian quan tâm tới kết cục của những người bắt cóc bọn họ : “Người xấu đâu?”
“Bị chú cảnh sát bắt lại.” Ninh Hiên giành trước trả lời em gái.
“Nhưng, nhưng còn có thật nhiều người xấu.” Tiểu Tại Tại nhìn về phía mẹ, còn nhớ thương đồng bọn của bọn buôn người.
Tô Hân Nghiên vốn định sờ đầu nhỏ con gái, nhưng thoáng nhìn đỉnh đầu bị thương, ngón tay chấn kinh mà lùi về, giọng nói hơi trầm xuống: “Yên tâm, chú cảnh sát sẽ đem bọn họ bắt lại.”
【 mẹ sẽ không bỏ qua bọn họ. 】
Tiểu Tại Tại rũ xuống mắt, thấy mẹ không tự giác nắm chặt nắm tay, lại tươi cười, rất là tín nhiệm mà nói: “Ân ân, Tại Tại có mẹ, không sợ.”
*
Không chờ hai ngày, báo cáo sức khỏe của Tiểu Tại Tại đã có
—— cũng không có gì lo ngại.
Vết thương của bé cũng đã đỡ nhiều, bác sĩ cho biết bé sẽ được xuất viện vào ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-60.html.]
Trong lúc nằm viện, Tiểu Tại Tại phối hợp cùng chú cảnh sát ghi chép, đem những gì bé biết đến, có thể nói, toàn bộ nói, dư lại mẹ sẽ xử lý, bé chỉ cần an tâm dưỡng thương.
Việc của người lớn đương nhiên sẽ do người lớn giải quyết.
“Bà nội, kẹo của Tại Tại có chưa?” Tiểu Tại Tại lôi kéo ống tay áo bà Ninh, làm nũng đòi kẹo.
“Đây đây kẹo đây.” Bà Ninh thực hiện lời hứa với đứa cháu gái nhỏ của mình, đi một chuyến đến cung tiêu xã, và mua một túi lớn kẹo sữa thỏ trắng.
Ôm kẹo sữa, Tiểu Tại Tại cười đến phá lệ vui vẻ, liền tiểu răng sữa đều lộ ra tới: “Hì hì hì…… Cảm ơn bà nội.”
Thấy cháu gái vui vẻ, bà Ninh cũng vui vẻ theo, còn cố ý trêu ghẹo bé: “Nhãi con không phải nói, có kẹo rồi còn muốn chia kẹo nữa không? ”
Vừa nghe lời này, Tiểu Tại Tại tự giác mà nắm thật chặt bao kẹo sữa thỏ tráng trong lòng ngực.
“Cháu…… cháu…… cháu muốn tặng cho người khác, không thể cho anh trai cùng bà nội được.”
Bé sẽ không nói dối, chỉ có thể đáng thương mà ăn ngay nói thật.
“Tặng đi? Phải cho ai a?” Ngoài ý muốn có được đáp án này, bà Ninh có chút kinh ngạc hỏi.
Bà còn tưởng rằng bé con không muốn chia sẻ kẹo sữa, là muốn một mình ăn nhiều chút kẹo.
Kỳ thật chuyện này cũng không có gì, bao kẹo này vốn dĩ là bà mua để dỗ Tiểu Tại Tại, muốn chia sẻ hay độc chiếm, đều do bé quyết định.
“Tặng anh trai xinh đẹp!” Tiểu Tại Tại ôm kẹo sữa, ngồi thẳng dậy, rất lớn tiếng mà trả lời.
Bé đã nghe nói, anh trai xinh đẹp vì cứu mình bị trọng thương, cho nên Tiểu Tại Tại muốn mang theo lễ vật tới cửa cảm ơn anh trai.
Nghe xong cháu gái giải thích, bà Ninh gật đầu.
“Bé trai ấy cứu cháu, nhà mình phải cảm ơn thật tốt.”
Hai bà cháu dứt khoát cùng nhau tới phòng bệnh Cố Diệp Chu, không chỉ có Tiểu Tại Tại ôm một bao kẹo trắng thỏ sữa, mà Ninh cũng xách theo một giỏ trái cây mới mua.
Cố Diệp Chu trong phòng bệnh trừ bỏ có cậu, còn có một ông lão tóc trắng.
Thấy hai bà cháu tới, ông lão nghi hoặc: “Hai bà cháu là?”
“Cháu là Ninh Tại Tại, tới cảm ơn cảm ơn ân cứu mạng của anh trai.” Tiểu gia hỏa còn hiểu ba từ gọi là ‘ ân cứu mạng ’.
Bước chân ngắn nhỏ của bé, lộc cộc chạy tới, đem bao kẹo nhét vào trong lồng n.g.ự.c Cố Diệp Chu , bởi vì quá thấp, muốn hoàn thành động tác này, cả người đều đến lay Cố Diệp Chu trên giường bệnh: “Anh trai xinh đẹp, đây là Tại Tại tặng lễ vật cho anh.”
“Không cần……” Cố Diệp Chu theo bản năng cự tuyệt, nhưng vừa ngẩng đầu liền gặp bộ dáng đáng thương của bé con mắt đẫm lệ.
“Anh không thích sao?”
Lời cự tuyệt vừa định nói liền phải sửa lại : “Không phải, anh thích.”
“Hì hì, thích liền tốt, đây chính là kẹo mà Tại Tại thích ăn nhất đấy!” Tiểu Tại Tại một giây nín khóc mỉm cười, vui vui vẻ vẻ mà đem lễ vật đưa ra.
Cố Diệp Chu: “……”
Em gái nhỏ đổi sắc mặt có phải quá nhanh hay không?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Đáng tiếc, cơ hội cự tuyệt tốt nhất đã bị anh bỏ lỡ, không muốn thật sự đem Tiểu Tại Tại chọc khóc, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà nhận lấy lễ vật.
“Cảm ơn em.” Ngoài mặt anh lễ phép cảm ơn nhưng trong lòng lại ghi nhớ tiếp.
Lần trước bánh đậu xanh còn không chưa trả lại, hiện tại lại thiếu một bao kẹo sữa.