Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:12:10
Lượt xem: 6
Cùng với một tiếng phanh xe chói tai vang lên, những người qua đường đồng loạt quay đầu, liền thấy một chiếc xe ba bánh đang dừng ở trước cửa bệnh viện.
Xe vừa mới ngừng lại, bên trong xe liền liên tiếp chạy xuống hai người trẻ tuổi một nam một nữ, mặc dù thân ảnh ấy chỉ là chợt lóe mà qua, không ít người đều bị nhan sắc của hai người làm cho kinh diễm.
“Đẹp quá trời!” Có người kinh ngạc cảm thán nói.
Nhưng mấy câu kinh ngạc này ngay lập tức bị một giọng nói già nua đánh gãy: “Cháu ơi, hành lý của hai cháu chưa lấy này!”
“Nhờ ngài trông giúp tụi cháu trong chốc lát!”
Hai người đã chạy xa vang giọng nói, ngay sau đó biến mất ở bên trong bệnh viện.
“Hai đứa nhỏ, không biết là đang gấp gáp chuyện gì nữa? Ông đây còn phải ra ngoài tiếp tục kiếm sống, sao rảnh trông đồ cho hai người chứ.”
Bác trai oán giận về oán giận, nhưng vẫn ở lại trông non, không có đi.
Bác trai còn tự tìm lý do cho bản thân.
“Ba mao tiền tiền xe, chốc nữa còn phải trả lại cho người ta bảy mao, mình là một người công chính liêm minh, không thể tham lam đồ của người ta.”
Lúc này, trong bệnh viện.
Sau khi nói hỏi thăm phòng bệnh của ông nội Lan Ỷ, Tại Tại và Ninh Hiên một đường chạy như điên, chạy nhanh đuổi chậm, cuối cùng là chạy tới mục đích.
Hai người mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng Ninh Hiên vẫn vén tay áo lên, bày ra một bộ dáng chuẩn bị đánh lộn, Tại Tại còn mở đọc Tâm Thuật ra, tính toán vừa thấy thời cơ không đúng, liền lập tức biến mấy tên người xấu kia thành người ngốc luôn.
Kết quả, bên ngoài phòng bệnh một mảnh an tĩnh.
Mở cửa phòng bệnh ra, bên trong là một bầu không khí hài hòa.
Ánh nắng ấm áp chiếu ngoài cửa vào, làm cho cả căn phòng trở nên ấm áp.
Mà người đang dựa vào thành giường nơi gần ở cửa sổ là một ông lão tóc trắng, sắc mặt tái nhợt, lại vẫn có thể nhìn ra được tuổi trẻ ông là một người từng điển trai phong độ như thế nào, hơi hơi giương miệng, hưởng thụ bát cháo trắng cháu gái đút cho.
Nghe thấy cửa phòng bệnh bị người ở bên ngoài dồn dập mở ra.
Lan Ỷ đang quay lưng lại với cửa phòng bệnh mặt mày lạnh lùng, cho rằng đám người kia còn chưa ăn đánh đủ, vẫn muốn tới đây náo loạn, lập tức để bát cháo xuống, mặt mày hằm hằm quay người lại.
Mấy câu mắng chửi người được thu lại sau khi thấy được diện mạo của người tới, biến thành kinh ngạc cùng nghi vấn: “Ninh Hiên, Tại Tại, sao hai người lại đến đây?”
“Vợ yêu, em không sao chứ?”
Vừa nhìn thấy Lan Ỷ, Ninh Hiên lập tức không nhịn được, anh nước mắt lưng tròng mà chạy tiến lên, lập tức nhào vào trong lòng n.g.ự.c Lan Ỷ.
Còn làm nũng mà cọ cọ.
Lan Ỷ đã quá quen với dáng vẻ này của anh theo bản năng dang rộng hai tay tiếp lấy anh, còn giúp anh vuốt lại mấy sợi tóc do gió làm cho rối loạn kia, ôn nhu an ủi nói: “Ngoan nào, em không có việc gì, anh đừng lo lắng.”
“Em có biết hay không, vừa nãy... vừa nãy anh rất sợ hãi……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-594.html.]
Ninh Hiên ủy khuất ba ba mà bắt lấy bày tay trắng nõn của Lan Ỷ, ấn vào trong lòng ngực cứng rắn của bản thân, một bên để cô trấn an bản thân, một bên kể ra mấy chuyện gian khổ khi bọn họ tới đây.
Lan Ỷ một bên nghe, tất nhiên sẽ là một bên đau lòng dỗ dành anh.
Kết quả hai người nói , không biết vì sao lại tình nồng ý nhiệt lên.
Ông cụ Lan: “……”
Tại Tại: “……”
hai người một già một trẻ hôm nay mới gặp nhau, đều có thể thấy được vẻ mặt giống y như đúc đều là mặt vô biểu tình mà nhìn cảnh tượng này, lại cùng suy nghĩ với nhau.
Bọn họ không nên ở chỗ này, mà hẳn là nên ở ngoài phòng bệnh.
Thật sự là không nhìn được, Tại Tại nắm tay lại đặt lên cằm, đang định làm bộ ho khan hai tiếng, nhắc nhở kia hai tên đang điên cuồng rắc cẩu lương kia là còn có người ở đây, một bên khác một tiếng già nua vang lên.
“Khụ khụ……”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Lan Ỷ lúc này mới ý thức được nơi này còn có ông nội nhà mình và bạn tốt đang ở, vội vàng ngượng ngùng mà đẩy Ninh Hiên ra.
“Ỷ Ỷ, con có nên giới thiệu một chút được không?”
Ánh mắt của ông cụ Lan tuy rằng là quét về phía hai anh em Ninh gia, nhưng chính yếu vẫn là đặt ở trên người Ninh Hiên.
Ông cụ tuy đã già nua, nhưng hai mắt vẫn trong trẻo sắc bén như cũ, nhìn thẳng vào trên người Ninh Hiên, mang theo nồng đậm đánh giá cùng xem xét.
Chính là cái tên tiểu tử thối còn đẹp hơn cả con gái này đã bắt cóc cháu gái bảo bối của ông?
Nhưng mà chỉ nhìn một cách đơn thuần dung mạo này, đúng là rất xứng đôi với cháu gái của ông.
Bản thân là một người nhan khống, suy nghĩ của ông cụ Lan trôi đi trong một cái chớp mắt, lại bị chính bản thân ông vội vàng kéo lại.
Không được, ông phải kiên định lập trường, sao lại có thể nhìn người ta đẹp mắt mà dễ dàng bị thu mua? Cháu gái tìm bạn trai, quan trọng nhất vẫn là phải xem nhân phẩm của người ta thế nào!
Sao Lan ỷ có thể không biết ông nội nhà mình đang suy nghĩ cái gì?
Mặt ngoài nhìn thì nghiêm túc vậy thôi, thật ra chính là hổ giấy, hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần rằng ông đang nhìn chăm chú gương mặt kia của Ninh Hiên, hai mắt sáng quắc kia, liền biết ít nhiều ông nội vẫn rất vừa lòng với người bạn trai này của cô.
Chỉ cần diện mạo lọt qua cửa, trên cơ bản quan hệ của hai người đã được ông nội đồng ý một nửa.
Cho nên Lan Ỷ hoàn toàn không có ý tứ che lấp, trực tiếp thoải mái hào phóng mà làm công tác giới thiệu cho hai bên.
Đầu tiên là ông cụ Lan.
“Đây là ông nội của em, mọi người cứ gọi ông là được rồi.”
Sau đó là Tại Tại.
“Ông nội, đây là bạn cùng phòng đại học với con, cũng là bạn thân của con, tên là Ninh Tại Tại.”
“Cháu chào ông ạ.” Tại Tại lễ phép ngoan ngoãn cháo hỏi với ông cụ Lan.