Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:09:53
Lượt xem: 83

Thì ra là hỏi câu này.

Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng thở ra, thành thật mà lắc đầu.

Thấy thế, Cố Diệp Chu không khỏi thất vọng.

Em gái bên cạnh có dáng người nhỏ nhắn, chắc cũng phải từ 4 tuổi trở lên, tuổi này khẳng định rất ít được người lớn mang ra cửa, sao có thể biết gì chứ.

Nhưng qua một lát, anh nghe thấy em gái nhỏ tiểu nãi âm tinh tế mềm mại do dự mà nói: “Những người xấu đó, buổi tối sẽ đem chúng ta bán đi.”

“Sao em biết?” Cố Diệp Chu kinh ngạc.

“Em…… em thấy.” Tiểu Tại Tại nói.

Mẹ nói, bí mật này phải giữ kín, nhưng thời điểm gặp phải nguy cơ liên quan đến tính mạng, bí mật đều vất qua một bên đi, chỉ có giữ được mạng mới là quan trọng nhất.

Cho nên Tiểu Tại Tại do dự, vẫn lựa chọn cùng anh trai xinh đẹp trước mắt nói ra bí mật.

Chỉ kinh ngạc một hồi, phục hồi tinh thần lại, Cố Diệp Chu vẫn là có chút phát sầu: “Liền tính em có thể đọc được tâm tư người khác cũng vô dụng thôi, lại không thể khống chế tâm tư của người khác, buổi tối bọn họ vẫn sẽ đem chúng ta bán đi, cho nên trước đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn.”

“Nhưng…… chạy như thế nào?” Tiểu Tại Tại mê mang.

Vấn đề này đối với bé vẫn có chút khó.

Cố Diệp Chu không trả lời, anh đang hoàn cảnh ở trong căn phòng này.

Đây là một căn phòng cực kỳ kín, không có cửa sổ tứ phía, chỉ có cửa ở giữa mới có thể ra vào, nhưng có kẻ buôn người canh giữ, không ra được chút nào.

Đào một lỗ trên tường rồi chiu ra.

Tường xây bằng gạch nung kém chất lượng nhất nhưng được xây rất tốt, vấn đề là hai người sức lực nhỏ, không có dụng cụ, tiếng đục tường quá to sẽ thu hút bọn buôn người.

Cố Diệp Chu tự hỏi nửa ngày, cũng chưa tìm được một cái biện pháp chạy trốn nào.

Anh bực bội ngồi xuống tại chỗ xoa xoa tóc: “Chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”

Chờ đến buổi tối thời điểm bọn buôn người muốn đem bọn họ chở đi, lại nghĩ cách thoát đi, hiện tại ưu thế duy nhất của bọn họ, chính là không bị trói buộc tay chân.

Mà bọn buôn người không biết điểm này.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, cũng không giống Cố Diệp Chu suy nghĩ nhiều như vậy.

Thấy anh trai xinh đẹp ngồi xuống, bé cũng thò lại gần dựa gần ngồi cạnh, còn tự giác chui vào trong lòng n.g.ự.c người ta, cho anh ấy ôm bé, sưởi ấm.

Đầu xuân còn có chút lạnh, mặt đất càng thêm lạnh.

Tiểu gia hỏa bị lạnh, bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt.

Ngạc nhiên khi thấy bánh bao nhỏ chui vào trong lòng mình, Cố Diệp Chu vốn không quen bị người khác đến gần, nhận thấy người đối diện khẽ run nên nuốt lời vào miệng, lẳng lặng ôm bé con chặt hơn.

Ôm, có thể là bé con trong lòng n.g.ự.c ấm áp, cũng có thể do trải qua chuyện lần này có chút mệt mỏi.

Nói đến cùng, Cố Diệp Chu năm nay cũng mới mười tuổi, lần thứ 2 trải qua chuyện này, căn bản chịu không nổi, thực mau ý thức dần dần mơ hồ, bất tri bất giác ngủ rồi.

Tiểu Tại Tại cũng ở trong lòng n.g.ự.c đối phương ngủ say.

Trong mộng, bé còn khóc, tiểu tiểu thanh mà nhắc mãi: “Mẹ, bà nội, anh trai, ba ba……”

*

Công xã Ngũ Sơn, đồn công an thành phố.

“Thế nào, tìm được rồi sao?” Mắt thấy vài vị đồng chí cảnh sát từ bên ngoài đi vào tới, bà Ninh hi vọng hỏi.

Hai vị cảnh sát tuổi trẻ đối mặt ánh mắt chờ đợi của một bà lão, áy náy mà rũ mắt xuống, hơi hơi lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Chưa có tin tức.”

Nghe lời này, hy vọng bị tắt, bà Ninh sợ hỏng mất.

“Đồng chí, đồng chí cảnh sát, bà lão này cầu xin các người nhất định phải cứu cháu gái tôi, con bé còn nhỏ như vậy, không thể đã bị những tên táng tận lương tâm kia làm hại được!”

Bà quỳ trên mặt đất, cầu cảnh sát trợ giúp, lớn tiếng kêu khóc.

“Bà , bà mau đứng dậy đi.”

Cảnh sát bên cạnh đều bị bà Ninh dọa nhảy, vội vàng đi lên nâng bà: “Chúng ta sẽ toàn tâm toàn lực trợ giúp nhân dân, chắc chắn sẽ nỗ lực bắt mấy tên buôn người kia về quy án, trả cháu gái về cho bà, bà trước đứng lên, đừng như vậy……”

Đồn công an không chỉ có nhà bà Ninh có con cháu bị bắt cóc, trên cơ bản toàn bộ Trần gia thôn đều tới, bao gồm cả thôn trưởng.

Cháu gái thôn trưởng-Tiểu Hoa nhưng thật ra không bị bắt, bởi vì Tiểu Tại Tại cắn tên bắt cóc kia, nên bé may mắn đào thoát.

Nhưng là trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn buôn người đều trắng trợn táo bạo sáng ngày đến trong thôn bắt cóc trẻ em, việc này tuyệt đối không thể chịu đựng được!

Cho nên thôn trưởng cũng hùng hổ mà đưa một nửa trai tráng lao động trong thôn đi theo những nhà có con cháu bị bắt cóc, tìm hài tử, lên đồn công an báo án.

Nhận được báo án, các cảnh sát ở đồn công an cũng rất chấn động.

Lập tức phái cảnh lực hỗ trợ tìm.

Lúc này trời chưa tối, bọn buôn người không có khả năng mang theo nhiều đứa trẻ như vậy chạy xa, khẳng định vẫn còn đang ẩn giấu ở địa phương nào đó.

“Bà nội, em gái sẽ trở về sao?” Ninh Hiên bắt lấy tay bà Ninh, hai mắt đỏ bừng, giọng nức nở hỏi.

Cậu cùng anh hai đều bị lưu lại ở đồn công an cùng bà nội chờ tin tức, anh cả và mẹ ra ngoài hỗ trợ tìm người.

Nhưng họ đã tìm từ tờ mờ sáng đến tối mịt rồi mà vẫn chưa thấy được bóng người.

Có một số nhà chờ tin tức chờ đến tuyệt vọng , đã bắt đầu khóc nức nở.

Không khí ngột ngạt của sự trầm mặc dần lan tỏa khắp đồn.

Bà Ninh ngồi trên ghế, hai mắt thất thần mà nhìn chằm chằm cửa đồn công an, tựa hồ như vậy là có thể thấy cháu gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu nhà mình an toàn toàn trở về.

Sau khi trở về khả năng bé con sẽ bị sợ tới mức nhào vào trong lòng bà khóc, cầu an ủi, cũng có thể sẽ nức nở lại đây, ôm bà làm nũng, đáng thương hề hề mà nói bé ở bên ngoài chịu khổ, chịu ủy khuất, muốn bà nội cho kẹo mới có thể dỗ tốt.

Quá nhiều mộng tưởng, thế cho nên bà Ninh nước mắt cứ thế mà chảy ra, bộ dáng như mất hồn phách.

Dù nghe thấy cháu trai hỏi chuyện, cũng không phản ứng, tiếp tục ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cánh cửa.

Ninh Hiên không thấy bà nội đáp lại, thấy vậy, Ninh Hàng duỗi tay vỗ vỗ vai em trai, kiên định mà nói: “Em gái sẽ trở về.”

Cũng không biết là đang nói cho em trai nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

Trời đã tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-57.html.]

Tô Hân Nghiên còn ở bên ngoài chịu gió lạnh, cố gắng đi theo cảnh sát tìm kiếm tung tích của con gái.

Sắc mặt cô trắng đến dọa người, hai mắt mở to, tơ m.á.u dăng đầy mắt, phá lệ dữ tợn, tóc cô rối tung lên giống như bà điên.

Trong nháy mắt con gái bị bắt đi, kỳ thật Tô Hân Nghiên đã cùng các thôn dân khác nghe thấy động tĩnh mà chạy đến.

Nhưng cố tình lại chậm như vậy bước.

Chỉ thiếu một bước nữa là cô có thể giằng lại con gái!

Cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, nhìn bảo bối của chính mình bị mấy tên ác ma kia bắt đi, dù cho có liều mạng mà chạy, liều mạng mà đuổi cũng không thể đuổi kịp.

Dần dần nhìn người ta đạp xe, biến mất trong tầm nhìn của cô.

Trong nháy mắt tuyệt vọng, khiến Tô Hân Nghiên phát ra những âm thanh thê lương than khóc.

Phảng phất giống như một con thú điên cuồng sợ hãi khi mất ấu tể.

Cô đã từng thiếu chút nữa té xỉu, có lẽ hôn mê, mất đi ý thức, sẽ không bao giờ chịu đựng được nỗi đau tâm hồn này, nỗi đau mất đi con, Tô Hân Nghiên gắt gao mà cắn răng kiên cường.

Con gái cô còn đang chờ mẹ nó đi cứu nó, trước khi nhìn thấy con, cô tuyệt đối không thể ngã xuống!

Lau đem nước mắt, Tô Hân Nghiên tiếp tục vào từng nhà tìm kiếm.

*

“Lão đại, bên ngoài thật nhiều người đều đang tìm chúng ta, làm sao bây giờ?”

Ngoài phòng truyền đến âm thanh nôn nóng nói chuyện với nhau.

Tiểu Tại Tại cùng Cố Diệp Chu không tiếng động mà mở mắt, dựng lỗ tai nghe lén.

“Nếu không chúng ta chờ hai ngày nữa, chờ qua này trận này đem hàng hóa vận chuyển đi ra ngoài bán đi?” Lão nhị đề nghị nói.

“Không được.” Lão đại trầm giọng phủ quyết: “Để càng lâu, càng dễ dàng đêm dài lắm mộng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Những người khác hiển nhiên cũng không dự đoán được bên ngoài sẽ nháo to như vậy, đều luống cuống.

Trước đây, người dân đó không nghĩ họ xui xẻo khi mất con sao?

Nhiều lắm liền chưa từ bỏ ý định mà đi ra ngoài tìm hai ngày, nhưng sau đó bọn họ đã sớm mang theo hàng hóa cao chạy xa bay, căn bản không sợ bị bắt được.

Nhưng lần này những người này sao lại khó chơi như vậy?

Không chỉ gọi điện báo cảnh sát ngay từ đầu, mọi ngả đường ra khỏi thị trấn đều bị phong tỏa mà rất nhiều người được điều động để tìm kiếm từ nhà này sang nhà khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng bị tìm thấy!

“Hiện tại liền đi, không thể đợi nữa.” Nghe thấy nơi xa truyền đến động tĩnh càng lúc càng lớn, lão đại nhanh chóng quyết định.

Hắn đứng lên, sải bước hướng nơi giam giữ bọn nhỏ đi: “Chúng ta có ba người, tuy rằng có nhiều trẻ em, tình hình trước mắt này, phía trên rõ ràng vô pháp phái xe lại đây tiếp ứng, chỉ có thể chọn mấy hàng hóa có chất lượng mang đi, dư lại làm mồi, hấp dẫn tầm mắt của đám kia người, cho chúng ta tranh thủ chạy.”

Dứt lời, hắn duỗi tay mở cửa phòng ra.

“Xông lên đi!!!”

“Hướng ——!”

Giọng nói trẻ con như sữa kèm theo vô số điệp khúc, và khoảng hơn chục cậu bé lao ra.

Ai cũng không dự đoán được, toàn bộ hài tử đều gỡ dây thừng được, thời khắc mở cửa thì vọt ra.

Tuy rằng tất cả đều là trẻ con, có thể được cái đông người, hơn nữa mấy tên này đột nhiên không kịp dự phòng, giúp cho bọn họ thành công đẩy đến đổ ở cửa lão đại, lung tung mà xông ra ngoài.

“Mọi người tùy tiện chạy, có thể chạy thoát là được!” Cố Diệp Chu la lớn.

“Chạy chạy!” Tay Tiểu Tại Tại bị Cố Diệp Chu nắm chạy về phía trước, tay còn gắt gao nắm thành nắm tay, bộ dáng của ý chí chiến đấu sục sôi.

Lão đại bị đẩy ngã trên mặt đất, vô số đôi chân nhỏ giẫm lên hắn ta không thương tiếc.

Và một chân giẫm lên mặt hắn, khiến cái đầu vừa ngẩng lên của hắn bị đập xuống đất, nhăn mặt vì đau.

Hắn chật vật đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hung tợn hướng hai tên ngốc đang ngây người: “Lũ chúng mày còn ngây ra đó làm gì, mau đi tóm lấy bọn nhỏ khốn kiếp này, lũ chó điên này để tao bắt được thì tụi mày c.h.ế.t với tao, mau bắt lấy chúng nó! ”

“Dạ dạ.”

“Đám nhãi ranh, chạy nên đằng trời!”

Hai tên đó phản ứng lại , lập tức gương lên sắc mặt hung ác, đi bắt giữ đám nhãi ranh dám chạy trốn.

May mắn cho bọn hắn căn cứ này nằm trong một viện, bọn nhỏ từ phòng giam chạy ra, cũng chỉ là từ căn nhà nhỏ chạy ra, đổi tới cái viện to lớn vây lại, căn bản trốn không thoát đi.

Hơn nữa bọn buôn người, cũng không chỉ có ba người.

Những người ở phòng trước đang nằm nghỉ nghe động, một người cầm cán, một người cầm gậy gỗ chạy ra bắt lại.

Đó là đôi hai vợ chồng già, đều lớn tuổi, nhưng tay cầm cán bột và chổi lại phi thường mạnh mẽ, đều không mềm lòng.

Có mấy đứa trẻ bị đánh đau, không dám chạy, chỉ có thể lấy tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lớn tiếng khóc lóc xin tha.

“A a…… Đừng đánh, đau quá, đau……”

Tiểu Tại Tại thình lình giương mắt nhìn, đồng tử hơi co lại: “Bà bà hạt mè hồ !”

“Em biết bà ta?” Cố Diệp Chu theo bản năng hỏi.

Nhưng thực mau, anh phản ứng nhanh chóng lôi kéo Tiểu Tại Tại trốn, dùng cánh tay mình che lại cái đánh trời giáng của bà bà hạt mè đen hồ, đau đến mức anh không chịu được phải kêu lên.

“Anh!” Tiểu Tại Tại sợ hãi kêu, mắt thấy bà bà hạt mè hồ cùng một ông lão khác từng người múa may vũ khí hướng bọn họ đánh, bé theo bản năng mà giơ tay về phía trước vẫy.

Ánh sáng vàng trong mắt lóe lên.

Không ai thấy được, dòng chữ màu vàng hiện lên ở mặt hạt mè hồ bà bà cùng ông lão kia trên mặt kim sắc trong nháy mắt bị chỉ tay vô hình tay đánh tan, hai vị lão nhân cũng trong nháy mắt bị đình chỉ động tác, trên mặt hiện ra thần sắc hoang mang ngắn ngủi.

Giống như người trong nháy mắt bị hủy diệt toàn bộ thần trí.

Nhân cơ hội này, Tiểu Tại Tại lôi kéo Cố Diệp Chu, khom lưng đi ngang qua giữa hai người họ với một con mèo nhỏ, và đi thẳng đến cánh cửa mà họ vừa bước vào đã được mở bởi một khe hở.

Bên trong là phòng ngủ.

Nhưng đây là phòng ngủ có cửa sổ!

Cửa sổ hướng ra ngoài đường, mở một nửa, không lớn lắm, có một lan can bằng gỗ ở giữa.

Nếu đối với người lớn, rất khó thông qua cửa sổ này chạy đi, nhưng bọn họ là hai đứa trẻ, hình thể nhỏ hơn rất nhiều so với người lớn, cửa sổ này chỉ đơn giản là một lối đi rộng rãi đối với chúng.

Loading...