Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:53:20
Lượt xem: 14
Phần quà là cả một căn biệt thự này, Tại Tại rốt cuộc cũng không so đo chuyện này với anh cả nữa
Cả nhà lược qua đề tài này, bắt đầu bận rộn chuẩn bị đi vào ở.
Trước khi mời ba mẹ và em gái đến đây, Ninh Hàn đã thuê người quét tước dọn dẹp căn biệt thự này sạch sẽ, không dính bụi trần, chăn bông gì đó cũng đều được chuẩn bị mới hết.
Chờ khi cả nhà dọn lại đây, tùy tiện chọn một căn phòng mình muốn ở lại là được, mà mỗi căn phòng được trang trí theo phong cách khác nhau.
Chọn tới chọn lui Tô Hân Nghiên cùng với chồng vẫn phải chọn một căn phòng trang trí trông khá bình thường, không hoa hòe hoa sói như mấy phòng còn lại.
Có thể là do tuổi lớn đi.
Thật sự là cô không ư nổi mấy căn phòng trang trí theo kiểu bánh bèo công chúa kia, chỉ cảm thấy có chút đôi mắt, cố tình Tại Tại lại thích vô cùng.
Người nhà vừa tới, Ninh Hàn tất nhiên là ở lại bồi mọi người, Bạch Hinh lại không tiện khi ngủ ở đây, nên cùng Ninh Hàn nói một tiếng, sau đó tạm biệt Ninh gia, rồi lên xe rời đí.
Ngày mai là ngày gặp mặt của bố mẹ hai bên, cô phải về nhà làm công tác tư tưởng cho bố mẹ, ít nhất là để họ bớt căng thẳng.
Trong khi bố mẹ vẫn đang thu dọn đồ đạc, Ninh Hàn vén tay áo, mặc tạp dề vào, chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm.
“Ba mẹ, Tại Tại, mọi người muốn ăn món gì vào buổi tối?”
“Đều được hết.” Câu trả lời này tất nhiên là Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên.
“Thịt kho tàu, sườn sào chua ngọt, móng heo hầm, cá hấp……” Không cần đoán, mấy món liên tiếp này, khẳng định là xuất từ trong miệng Tại Tại.
“Chỉ có thể chọn hai món trong đó thôi!” Ninh Hàn vô ngữ mà đánh gãy em gái.
“Vậy anh tùy tiện chọn hai món mà làm đi.”
Dù sao cô đều thích ăn.
“…… Được.” Cảm thấy bản thân đã hỏi một cách vô nghĩa, Ninh Hàn quyết định làm theo ý của bản thân.
Anh ở phòng bếp bận rộn, vợ chồng Ninh Viễn Hàng đang giúp lấy quần áo và những hành lý khác trong phòng, mà Tại Tại thấy cả nhà không có ai để ý tới mình, thì giống như trộm vội lẻn vào trong thư phòng.
—— mục đích: Điện thoại.
Nhấc microphone lên, nhanh chóng đánh dãy số điện thoại trong lòng, cô có chút lo lằng rằng người ấy có thể đang vội, không thể tiếp cuộc gọi của cô được.
Không ngờ rằng điện thoại mới vang lên một tiếng, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên: “Alo, xin chào.”
“Đoán xem tôi là ai?” Tại Tại cố ý bóp mũi, làm bộ người xa lạ, trêu Cố Diệp Chu.
Đáng tiếc, bị Cố Diệp Chu nhìn thấu trong một giây.
“Là Tại Tại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-563.html.]
“Đáp ăn chính xác! Đáng tiếc không có khen thưởng!” Tại Tại bị trò đùa nhỏ của bản thân làm cho buồn cười không ngừng, tâm tình rất sung sướng.
Nghe thấy tiếng cười của cô, đầu dây bên kia điện thoại Cố Diệp Chu vốn dĩ cảm xúc có chút không ổn cũng không khỏi nhẹ nhàng cười : “Nghịch ngợm.”
Nhưng chính âm thanh này đã làm lỡ giọng điệu có phần không ổn định của anh.
Tại Tại tinh ý nhận ra điều này, cô không khỏi lo lắng: "Anh bị sao thế? Sao giọng anh nghe có vẻ không được tốt cho lắm thế?"
“Anh……”
Giọng bên kia điện thoại tạm dừng, hình như chủ nhân đã phải đấu tranh tư tưởng gay gắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng khẩn cầu: “Tại Tại, em có thể dỗ dành anh được không, cảm xúc của anh có chút không ổn định.”
Nhưng cô đâu có biết dỗ dành người ta.
Tại Tại khó xử mà gãi gãi đầu, nghĩ rồi, nói: “Em hát cho anh nghe nhé.”
“Được.” Cố Diệp Chu thật ra cũng không trông cậy vào bạn gái có thể làm cảm xúc của anh ổn định lại, anh chỉ đơn thuần muốn trò chuyện, muốn được nghe thấy giọng của cô mà thôi.
Một tiếng ho nhẹ hắng giọng vang lên từ phía bên kia điện thoại, tiếp theo là một giai điệu nhỏ miền Nam mà Cố Diệp Chu chưa từng nghe bao giờ.
Nhưng với giọng hát trong trẻo ngọt ngào của cô gái nhỏ, khiến cho tâm trạng của người nghe như được gọt rửa bằng dòng nước thanh khiết dịu mát, cuốn vào dòng nước chảy nhẹ nhàng, gột rửa từng chút muộn phiền trong lòng và trở về với bình yên.
Cố Diệp Chu an tĩnh mà nghe Tại Tại ca hát, sự u ám giữa hai lông mày dần tan biến, anh trở lại bình tĩnh trước đó.
“Cảm ơn em, Tại Tại.” Anh nói với một nụ cười nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia.
“Cảm ơn cái gì chứ, quan hệ của hai ta không cần phải cảm ơn, về sau nếu tâm tình của anh mà không tốt, cứ việc nói với em, em lại hát cho anh nghe nhé.” Tại Tại săn sóc.
“Ừm.”
Hai người lại hàn huyên được một lát, cho đến khi Tại Tại cảm thấy mình mà còn ngồi nấu cháo điện thoại nữa mà không cho người nhà nhìn thấy tung ảnh thì không được, lúc này mới lưu luyến không rời mà tạm biệt với Cố Diệp Chu, sau đó ngắt cuộc gọi.
Nghe thấy tiếng bíp phát ra từ micro, Cố Diệp Chu cũng cúp điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Anh thô lỗ lau những giọt nước trên mặt, nhìn chằm chằm người đang hốc hác trong gương, không khỏi thở dài, vươn tay gõ vào gương rồi lẩm bẩm một mình: "Đến lúc phải tốt hơn rồi đó, còn có rất nhiều người đang lo lắng cho mày đó. "
Cố Diệp Chu không dám nói với bạn gái rằng, đó là hôm nay anh gặp bệnh nhân đầu tiên trong đời c.h.ế.t ngay trước mắt mình.
Kỳ thật cũng không phải là chết trước mắt anh.
Rốt cuộc, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này cực kỳ thấp, có thể nói rằng dù anh không tham dự vào thì nó cũng thất bại.
Nhưng người đó là bệnh nhân của thầy giáo anh, hằng ngày cũng là người mà anh phải theo dõi tình trạng của thân thể, cho nên khó tránh khỏi có một chút quen biết với bệnh nhân đó.
Ngẫm lại, một người vừa ngày trước đang nói chuyện với mình, khát khao cuộc sống tốt đẹp ngay sau khi khỏi bệnh, ngày hôm sau liền thành một cái xác lạnh băng, vĩnh viễn không thể không bao giờ nói được nữa, loại cảm giác này khó ai có thể chịu đựng được.
Mà anh lại đang học y, loại chuyện này, tương lai hẳn có thể sẽ phải đối mặt với hình ảnh này vô số lần.