Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-25 10:57:52
Lượt xem: 8
Trong đêm vắng lặng.
Trong Ninh gia liên tiếp vang lên hai tiếng thét chói tai.
Một giọng nam tràn ngập sự kinh hãi: "Quỷ a a a a……”
Một khác giọng nữ khác thì tràn ngập sự phẫn nộ: “Con chuột! Không đúng, cái tên ăn trộm này, dám vào nhà bà ăn trộm à, xem chiêu đây! A nha nha nha nha hắc ——!”
“Phanh!” Mà một tiếng vang lớn.
Cây chổi bị đứt gãy, cánh cửa tủ lạnh nứt ra, thế giới an tĩnh.
Mười phút sau……
Tại Tại và Ninh Hiên cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất, tay thì đang nhéo lỗ tai, rũ đầu ngoan ngoãn bị để bà nội lải nhải quở trách.
“Nói cho cho bà biết hai người các con, không thể ngoan ngoãn sống yên ổn hơn một chút được sao? Hôm trước thì làm vỡ bộ trà cụ, hôm sau thì đập vỡ cửa kính, lúc này ngay cả tủ lạnh và cái chổi cũng phá, như thế nào? Ngại nhà mình yên ổn quá hửm, muốn sửa chữa toàn bộ hả? Bà có nuôi con chó cũng không phá hoại như hai người các ngươi……”
“Cháu…… Cháu cũng là cho rằng có trộm vào trong nhà thôi mà.”
Tại Tại ủy ủy khuất khuất mà phản bác, đáng tiếc bà cụ Ninh đang ở nổi nóng cũng không muốn nghe cô giải thích.
“Con câm miệng! Ngoan ngoãn ngồi xổm đó suy nghĩ lại cho bà, không được nói chuyện!”
Tại Tại ăn mắng đến lập tức nhắm chặt miệng, không dám nói nữa.
“Phụt!” Ninh Hiên bên cạnh em gái bị ăn mắng thảm hại, lập tức vui sướng khi người gặp họa mà cười, sau đó lập tức hấp dẫn hỏa lực từ bà nội.
“Cười cái gì mà cười, dám phá hư đồ vật trong nhà mà còn dám cười hả! Cho rằng bà nội lớn tuổi rồi, liền sẽ không đánh nổi cậu sao hả?”
Bà cụ Ninh thực sự bị hai con tiểu quỷ này làm cho tức chết rồi, nửa đêm không đi ngủ, chỉ biết phá nhà phá của, cái chổi có phá thì thật ra không có gì, nhưng là một cái tủ lạnh, quý đến mức nào chứ, con cháu nhà ai lại có thể phá phách như vậy chứ?
“Không, bà nội ơi, cháu sai rồi, xin bà nội bớt giận, ngàn vạn đừng vì một chuyện bé xíu không đáng kể ta, mà tức làm hại sức khỏe.”
Ninh Hiên định đứng dậy xoa dịu cảm xúc của bà nội, nhưng lại bị móc quần áo trong tay bà cụ Ninh vung lên, hung hăng đánh vào tay vịn của sô fa, làm cho sợ hãi phải ngồi xổm lại.
—— tư thái tiêu chuẩn của tội phạm khi bị bắt.
Viết hoa một chữ ‘ TÚNG’!
Lúc này người cười nhạo đến phiên Tại Tại, nhưng cô đã có vết xe đổ là anh ba, biết không thể ra tiếng, cho nên chỉ là cúi đầu, cười trộm không tiếng động.
Hai anh em ước chừng bị bà nội mắng mỏ gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi nghe thấy tiếng mấy tiếng kêu vang lên trong bụng hai đứa nhỏ, biết bọn nhỏ bị đói bụng, bà cụ Ninh mới mềm lòng xuống được, xụ mặt nói: “Bà đi nấu đồ ăn, hai người các người nếu không muốn....?”
“Muốn!”
Hai anh em tích cực hưởng ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-559.html.]
Tại Tại thì chưa kịp ăn bữa tối, lúc này đã sớm đói bụng, mà Ninh Hiên thì lại cả ngày bận rộn với bộ phim mới, căn bản là không ăn cơm cả ngày nay rồi.
Bằng không khi về nhà anh cũng không bị đói đến mức này, ngay cả đèn cũng không thèm bật, đã lùng sục ngồi trước cửa tủ lạnh tìm ăn.
Kết quả ăn thì không biết được miếng nào chưa, ngược lại thiếu chút nữa bị em gái coi thành chuột mà suýt bị đánh chết.
Chuyện này nói ra anh còn phải kêu một tiếng' oan Thị Kính ' ?
Anh thật sự quá thảm.
Ai thán một tiếng, Ninh Hiên rốt cuộc dưới sự cho phép của bà nội đứng lên, đi theo vào bếp chờ cho ăn.
Tại Tại cũng không khác biệt gì với anh ba.
Đối mặt với sự gào khóc đòi ăn của hai ma đói này, bà cụ Ninh không khỏi tăng nhanh tốc độ hơn, tranh thủ nhanh chóng nấu đồ ăn xong, lấp đầy bụng hai đứa nhỏ này.
Bà cụ cũng không định làm mấy món phức tạp gì, trực tiếp nấu hai bát mì trứng gà cùng với rau xanh, mỗi người một bát tô, thông báo ăn xong là phải rửa bát sạch sẽ mới được đi ngủ, sau đó thì ngáp một cái, về phòng ngủ.
Bà cụ Ninh vốn dĩ 9 giờ đã tắt đèn nghỉ ngơi, ai biết nửa đêm bị đánh thức, còn thấy cháu trai và cháu gái gây họa lớn như vậy, khó trách bà cụ sẽ tức giận như vậy.
Nhưng cũng bởi vì buồn ngủ, nên bà cụ mới không có tâm tư để ý tới việc cháu gái về muộn, chỉ cho rằng đứa nhỏ này đã sớm ở nhà, chỉ là con bé ngủ được, không phát hiện ra thôi.
Nhưng bà không phát hiện, không đại biểu Ninh Hiên không.
Cho nên ngay sau khi bà nội vừa đi, anh lập tức bày ra một sắc mặt thẩm vấn phạm nhân, híp mắt chất vấn em gái: “Nói ngay! Đêm hôm này em đi đâu? Sao muộn như vậy rồi mới vác mặt về nhà? Hơn nữa không phải em ở kí túc xá của trường sao?”
Ối giời, biến thông minh cơ.
Tại Tại nhướng mày, nhếch mép nói: “Nếu anh không muốn em đây ở trước mặt Ỷ ca kể hết chuyện xấu của anh, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn lại cho em.”
Cô trực tiếp dùng chiêu uy hiếp.
Ninh Hiên bị em gái làm cho nghẹn, trợn to mắt không thể tin tưởng mà nhìn cô, vẻ mặt ai oán, rất giống như một cô thiếu nữ bị phụ tình, chỉ tay vào cô còn run nhè nhẹ.
“Em…… Em vậy mà dám uy h.i.ế.p anh?”
“Em thích đấy, em thích uy hiếp anh đó, bây giờ hỏi anh có sợ không?” Tại Tại đắc ý chống nạnh cười, thần khí ' uy phong ' rất giống một tên cường hào ác bá.
Ninh Hiên: “……”
Hây, chết tiệt, cái thằng c.h.ế.t tiệt này, vậy mà ngay cả em gái cũng không đánh thắng nổi?
Anh thở sâu, cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại, cúi đầu thở dài lần nữa, lấp đầy bụng, có đồ ăn trong bụng, Ninh Hiên mới có sức để tiếp tục đối phó với em gái.
“Nói, có phải bên ngoài em dấu nam nhân hay không?”
“Không có!” Tại Tại trả lời nhanh chóng mà mặt không thay đổi.
“Vậy vì sao đêm nay em lại về nhà muộn như vậy?”