Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:55:26
Lượt xem: 16
Người trở về chính là Ninh Hiên.
Sau khi thấy rõ người về là ai, bất luận là Tại Tại hay là Cố Diệp Chu, đều không hẹn mà cùng nhau nhẹ nhàng thở ra.
Người này là một tên khờ, nên chắc chắn không có việc gì.
“Anh về đây.” Biểu tình Cố Diệp Chu như thường sau khi chào hỏi xong, thì liền trở về nhà, mà Tại Tại cũng quay đầu tiến vào trong nhà, ai cũng không quan tâm đến Ninh Hiên.
Ninh Hiên: “……”
Sao tự nhiên anh cảm thấy bản thân mình bị xa lánh nhỉ?
Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau khi đỗ xe vào trong nhà xong, Ninh Hiên xuống xe, đi vào trong nhà, thấy em gái anh còn ở đó, thuận miệng hỏi: "Ban nãy hai người đứng ở cửa làm gì thế?”
“Không làm gì cả, chỉ là anh Cố đến nhà mình xin ít nước tương mà thôi.”
Tại Tại bịa chuyện ra một lý do lừa gạt anh trai.
“Đêm hôm thế này rồi còn đi xin nước tương?” Ninh Hiên tỏ vẻ tuy rằng chỉ số thông minh của anh không cao, nhưng cũng không phải là người ngốc thật sự.
Còn Tại Tại chỉ ngước lên và liếc nhìn anh.
“Thế mấy hôm anh ăn khuya có dùng nước tương không?”
Không muốn tiếp tục dây dưa với anh ba về vấn đề này nữa, Tại Tại nói sang chuyện khác: “Không phải anh đi đón Ỷ ca sao? Người đâu?”
“À, đưa đến kí túc xá trường em rồi.”
Ninh Hiên sờ sờ cái mũi, buồn bực nói: “Đã trễ thế này, anh vốn định mời cô ấy về nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh xin nghỉ, giúp cô khuân đồ vào trường, ai biết cô ấy lại c.h.ế.t sống không chịu.”
“Ha hả…… Cái nghiệt này là ai tạo ra nào, trong lòng anh không biết sao?”
Tại Tại không chút khách khí mà cười nhạo hắn.
“Đừng nói nữa, hiện tại anh đang hối hận đây, ai.” Ninh Hiên thở ngắn than dài mà lắc đầu, xoay người đi lên lầu.
Cho đến khi bóng dáng của anh ba biến mất dần sau cầu thang, Tại Tại mới vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Còn may còn may, tối nay không phải là đối mặt với anh cả hoặc là anh hai, không thì chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy.
*
Hai ngày sau là ngày khai giảng học kỳ mới.
Cố Diệp Chu vốn định tự mình tới đưa Tại Tại đi học, đáng tiếc hôm nay bệnh viện anh làm có việc, chỉ có thể tiếc nuối thuyết minh tình huống của mình cho cô nghe, tỏ vẻ bản thân không thể đưa cô tới trường.
Tại Tại thật ra không cảm thấy thất vọng, chỉ nói rằng không sao cả, bảo anh cứ vội vàng đi làm việc đi.
Thật ra dù cho Cố Diệp Chu có rảnh, thì hôm nay anh cũng không đưa cô đi học được.
Bởi vì hôm nay Cố Hành vừa lúc không có việc gì, tối hôm qua lúc đến Ninh gia nói rằng ông có thể lái xe đưa cháu gái đi học.
Nói thật, Tại Tại cảm thấy đây chỉ là khai giảng mà thôi căn bản không cần trưởng bối phải đưa đi.
Thật cũng không phải nói là không thích, hoặc là có kiểu tâm tư phản nghịch gì.
Chủ yếu là cô cảm thấy không cần thiết.
Bởi vì nhà cô cách trường học cũng chính là mười mấy cái trạm xe buýt, còn là kiểu tới thẳng, nên có có thể hoàn toàn cõng cả cái khung vẽ đi học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-551.html.]
Còn hành lý quần áo?
Những cái đó kí túc xá ở trường đều có, không cần mang.
Nhưng khi cô vừa mới nói ra câu này, lại bị cả nhà nghiêm khắc cự tuyệt.
Như mẹ cô nói: “Đây là một loại nghi thức về tình cảm, con không hiểu được.”
Đúng thật, theo sự phát triển của bọn nhỏ.
Cơ hội đưa trẻ đi đến trường cứ thế ít dần theo từng năm, nếu Tại Tại sau khi tốt nghiệp khóa học chính quy xong quyết định không học lên nữa, thì thật ra cả nhà chỉ còn hai năm cơ hội được đưa con tới trường.
Nhờ vào đọc Tâm Thuật, nhìn thấu được nội tâm của mẹ, Tại Tại: “……”
Được rồi, mấy người vui vẻ là được rồi.
Cho nên hôm nay khai giảng chú định là bác cả cô đưa đón.
Hôm nay Cố Hành còn cố ý cự tuyệt trợ lý và tài xế, tự mình lái xe đưa cô cháu gái nhỏ đi học.
Chờ khi cô thu dọn xong xuôi rồi ngồi lên xe, còn đưa cho một cái bao lì xì.
“Cái gì thế nhỉ?” Tại Tại có chút thắc mắc nhưng vẫn nhận bao lì xì.
Nhéo nhéo, bên trong được nhét rõ dày.
Cô cũng không tránh bác cả, trực tiếp mở ra đếm đếm, tổng cộng có mười đồng tiền có mệnh giá lớn nhất lúc này, tổng cộng chính là một ngàn đồng.
“Đây là tiền tiêu vặt bác cho bé con, không đủ thì lại gọi cho bác.”
Cố Hành dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Đừng để cho mẹ con biết.”
Những lời này Tại Tại nghe cứ cảm thấy quen quen.
Cô cẩn thận nhớ lại một chút, mới phát hiện hôm qua có anh ba và ba ba , cùng buổi sáng bà nội trốn mẹ trộm cho cô tiền tiêu vặt.
Xem ra mọi người đều rất rõ ràng với quy định không cho cô nhiều tiền tiêu vặt của mẹ, nhưng lại không tuân thủ.
Còn anh cả với anh hai đâu?
Hai người bọn họ, một người thì vội vàng làm việc dành thời gian cưới vợ, một người thì mài mặt vào nghiên cứu, căn bản không rảnh về nhà, tất nhiên sẽ không có cơ hội tham gia vào đại quân không tuân thủ quy định của mẹ.
Tuy nhiên nếu hai người đó bận rộn như vậy thì tiền tiêu vặt của Tại Tại có khi còn phong phú hơn gấp đôi.
Có tiền không nhận là đồ ngốc.
Tại Tại cũng không cự tuyệt tâm ý của bác cả, nhanh tay thu bao lì xì cho vào trong túi xách, sau khi xong xuôi mới ngọt ngào cảm ơn ông: “Cảm ơn bác cả!”
“Ừm.” Thấy cháu gái ngoan ngoãn cất tiền đi, trên mặt Cố Hành lộ ra nụ cười vừa lòng.
Tuy nói hôm nay ông hơi nhàn rỗi một tý nhưng vẫn hơi bận.
Cho nên chỉ có thể lái xe đem Tại Tại đưa đến cửa trường, sau đó liền quay đầu rời đi.
Đi quá nhanh, cho nên Cố Hành không nhìn thấy, sau khi ông rời đi, Tại Tại bị một đám người vây quanh, trong đó một nam sinh có diện mạo bình thường hơi thấp trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, thâm tình chân thành mà quỳ gối xuống trước mặt cô thổ lộ.
“Bạn học Ninh Tại Tại, tớ thích cậu, hy vọng cậu có thể trở thành bạn gái của tớ trên tiền đề đi tới kết hôn!”
“Oa oa oa ——!!!”
“Đáp ứng anh ta đi đáp ứng đáp ứng ……”