Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:48:57
Lượt xem: 13

Được xoa ấn hồi lâu, Tại Tại thoải mái đến mức mơ màng sắp ngủ.

Nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô buồn ngủ tới khiến cho gật như gà mổ thóc, trên mặt cũng không còn biểu tình khó chịu nữa, Cố Diệp Chu buồn cười rồi mới dừng lại.

Đang tự hỏi có nên ôm cô lên lầu để cô đi ngủ hay không, thì Tại Tại không được mát xa nữa đã tự tỉnh.

“Dừng rồi ạ?”

Mê mê mang mang mở mắt ra, Tại Tại che cái miệng nhỏ đang ngáp của cô lại.

“Ừm, còn khó chịu không?” Cố Diệp Chu hỏi.

“Không khó chịu.” Tại Tại cẩn thận cảm thụ một chút, trên mặt hiện ra ý cười.

“Vậy tốt, thời gian cũng không còn sớm, anh về nhà trước đây.”

“Dạ? Không ở lại chơi trong chốc lát nữa sao?”

Đột nhiên không kịp dự phòng nghe thấy Cố Diệp Chu phải đi, Tại Tại còn có chút luyến tiếc.

“Quá muộn rồi.” Cố Diệp Chu xoa xoa đầu nhỏ của Tại Tại, chỉ vào đồng hồ trên tường cho cô xem.

Tại Tại vừa nhấc đầu.

—— 10 giờ hơn!

“Muộn như vậy!” Cô khiếp sợ đến tỉnh cả người, ngay sau đó mới phản ứng lại, vội cầm cái tay xoa bụng cho cô từ lúc ăn xong cơm đến giờ của Cố Diệp Chu lên: “Xoa cho em lâu như vậy rồi, anh không thấy mỏi sao?”

Gần hai tiếng đồng hồ, dù cho có ra bên ngoài mát xa, nhân viên chuyên môn cũng chịu không nổi.

Nhưng Cố Diệp Chu lại nói một cách bình thường: “Còn tạm.”

Là thật sự còn tạm, anh không lừa Tại Tại.

Làm bác sĩ khi giải phẫu một cuộc phẫu thuật đôi tay đều phải chuyên tâm hoạt động tinh vi hơn mười giờ trở lên, hiện giờ cũng chỉ mát xa nhẹ cho cô gái nhỏ gần hai tiếng đồng hồ mà thôi, cũng không có cái gì.

Mà anh còn thường xuyên hay luyện tập, thể lực có khi còn tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, vậy càng không có gì.

Đáng tiếc Tại Tại không nhìn thấu tâm tư của Cố Diệp Chu, chỉ cho rằng anh đang cậy mạnh, tức khắc không vui vẻ gì kéo cổ tay anh lại, vùi đầu vào bắt đầu mát xa.

Ngoài miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm mà: “Mấy ngày hôm trước anh mới bị thương, lúc này lại còn xoa cho em lâu như vậy, cổ tay này của anh sao mà chịu được, thật là, anh muốn làm cổ tay này bị hỏng luôn sao?”

Đồ ngốc……

Từ cuối cùng này Tại Tại không nói ra, đáy lòng lại nhận định Cố Diệp Chu chính là cái đồ siêu cấp vô địch đại ngốc.

Đủ ngu ngốc để luôn làm những điều ngốc ngếch khiến người ta phải lo lắng.

Cố Diệp Chu không phát hiện bản thân đã sai ở đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, còn có một bộ hưởng thụ.

Sao anh có thể không nhìn ra cô gái nhỏ đang quan tâm anh đựơc chứ!

Mặc dù hai người họ chưa chính thức bày tỏ ý định của mình, nhưng Cố Diệp Chu lại có thể cảm nhận được, Tại Tại không chỉ ngầm đồng ý cho bản thân tới gần, cô cũng bắt đầu thử lại gần thăm dò anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-550.html.]

Mà không phải chỉ đứng tại chỗ, nhìn anh vất vả theo đuổi.

Quả nhiên, người mà anh thích, chính là như vậy mà không giống người thường.

Khóe môi của Cố Diệp Chu không tự giác được mà nhếch lên, lại ở bị vẻ mặt ‘ em đang nói anh đó, sao anh còn cười ’ của Tại Tại trừng mắt, yên lặng san bằng khóe miệng, cúi đầu bày ra một bộ ngoan ngoãn tùy người dạy dỗ.

Bộ dáng này của anh mạc danh lại giống với chú cún con vừa đáng yêu vừa đáng thương, Tại Tại không nhịn được, đã bị chọc cười.

“Ha ha ha…… Anh thật là đáng yêu a.”

Một bên cười cô còn một bên nói thẳng cảm thụ của chính mình.

Nghe cô hình dung bản thân mình như vậy, Cố Diệp Chu lại bất mãn: “Con trai là không được nói đáng yêu, em phải nên khen anh đẹp trai.”

“Em không nói đó, anh rõ ràng là xinh đẹp, đúng hay không nào, anh trai xinh đẹp?” Tại Tại nghịch ngợm lấy lại cái xưng hô khi mình còn trẻ người non dạ, trêu Cố Diệp Chu.

Nghe thấy xưng hô đã lâu không được nghe, Cố Diệp Chu có chút bất ngờ.

“Đã lâu rồi không nghe thấy em gọi anh như vậy.”

“Vậy từ nay về sau em sẽ kêu anh như vậy nhé?” Tại Tại nghiêng đầu.

“Thôi, anh sẽ thẹn thùng.” Tuy nói như vậy, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu tình bình tĩnh của Cố Diệp Chu, cũng không thấy anh đang thẹn thùng chỗ nào.

Nhưng Tại Tại cũng không thích gọi anh như vậy trước mặt người khác, cứ cảm thấy bí nhỏ giữa chỉ có hai người biết không thích nói ra ngoài cho ai biết.

Cô là cái quỷ hẹp hòi, không giống với anh ba thích khoe khoang như vậy đâu.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh cần phải trở về rồi.”

Cố Diệp Chu lần nữa nói lời từ biệt, lần này Tại Tại không có níu kéo nữa, chỉ nói: "Vậy để em tiễn anh."

Hai người đều sống đối diện nhau, cô chỉ cần trực tiếp đưa người ra cửa là được.

“Được.” Cố Diệp Chu cũng muốn được ở cùng cô thêm chốc lát, nên không cự tuyệt.

Không biết là cố ý hay là vô tình, lúc Tại Tại đi theo Cố Diệp Chu ra bên ngoài, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vẫn ở trên bàn tay to của anh.

Hai người vẫn trong tư thái nắm tay nhau đến trước cửa Ninh gia.

Còn chưa kịp nói cái gì, Tại Tại liền thấy từ xa có một chiếc xe đang tới gần.

Cô theo bản năng liền muốn buông lỏng tay của Cố Diệp Chu ra, còn nhanh chóng lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách của hai người ra.

Rõ ràng là kiểu lạy ông tôi ở bụi này.

Dân cư ở đây thưa thớt, có thể mua được ô tô lại càng ít.

Cho nên người tới là ai, dường như không cần đoán, có 90% khả năng chính là nhà cô .

Thấy vẻ mặt Tại Tại kinh hách, Cố Diệp Chu cũng không định đứng gần cô nữa.

Hai người đứng ở trước cửa Ninh gia một lát, chiếc xe kia liền chậm rãi ngừng ở trước mặt hai người, ngay sau đó một gương mặt yêu nghiệt chui ra.

"Này, hai người đó, đêm hôm ra đây cản đường làm gì, nhanh tránh ra!"

Loading...