Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:33:07
Lượt xem: 16
“Anh chỉ muốn chờ em một chút.” Cố Diệp Chu ăn ngay nói thật.
Nhưng không nghĩ rằng lại đợi lâu như vậy.
Tại Tại giúp anh bổ túc câu nói kế tiếp, bản thân cô cũng vốn tưởng rằng chỉ đến nhà giáo sư Lâm hỏi thăm kết quả cuộc thi rồi sẽ về nhà, không ngờ lại còn phải học bài, trong lúc vô tình làm Cố Diệp Chu ở ngoài này đợi mình một hồi lâu.
“Nhưng đó không phải là lý do mà anh không yêu quý thân thể của mình.” Tại Tại phồng má tức giận nói.
“Là anh sai rồi.” Cố Diệp Chu xin lỗi một cách nhanh nhẹn, còn bớt thời giờ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tại Tại một cái, cười nói: “Đừng tức giận nữa, tức giận nhiều cũng không tốt đối với thân thể, em nhìn em một cái đi, đều biến thành cá nóc rồi kìa.”
“Không được nói em như vậy!” Tại Tại vô cớ gây rối.
Cô đột nhiên có cảm giác bản thân hình như không kiêng nể gì trước mặt Cố Diệp Chu, ngay cả chút khó xử và phản kháng trước đây cô cũng biến mất không còn tăm hơi.
Không khí cứng đờ giữa hai người dường như trở nên thoải mái hơn.
Nhận thấy được điểm này, trong mắt Cố Diệp Chu xẹt qua một tia ý cười, biểu tình sung sướng khoan khoái.
Tại Tại đang cầm cái nắp của bình giữ nhiệt uống nước trong bình , vừa lúc hôm nay dì cả của cô tới, uống nước táo đỏ và cẩu kỷ thủy rất thích hợp.
Cô biết Cố Diệp Chu uống nước thường không dùng cái nắp bình này, mà là trực tiếp uống ở trong bình luôn, cho nên Tại Tại dùng cái nắp bình uống nước, để không ai bận tâm.
Tuy nói nhìn cái bộ dáng kia của Diệp Chu, hiển nhiên cũng sẽ không để ý việc cô uống ngay tại bình.
Theo dòng nước ấm áp xuống bụng, bụng dưới của Tại Tại vẫn còn hơi âm ỉ và đau đớn đã đỡ hơn rất nhiều, ngay cả sự tức giận cũng được hạ xuống, biểu tình dần dần trở nên bình thường hơn.
Cô bắt đầu bình tâm tĩnh khí nói cùng với Cố Diệp Chu: “Lần sau anh có tới đón em, hoặc là chờ em tan học, thì dứt khoát tìm vị trí để đỗ xe, sau đó trực tiếp tiến vào, giáo sư Lâm và ông Hạ đều là những người tốt, sẽ không cự tuyệt việc anh tới cửa làm khách.”
Thà làm khách ở nhà ai đó còn hơn là ngồi trên xe và chờ đợi một cách chán chường.
Còn có lần tới?
Nói cách khác, lần sau anh vẫn có thể tới đón em sao?
Trong lòng Cố Diệp Chu khẽ nhúc nhích, ý thức được Tại Tại không kháng cự sự tiếp cận của anh nữa, không nhịn được mừng như điên, nhưng anh bắt buộc phải kim chế cảm xúc lại, để tránh dọa đến cô.
“Ừm, anh đã biết.”
Chỉ là việc lái xe nhanh hơn bình thường này đã phản bội lại vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
“Đêm nay ông Cố có lẽ cũng không về nhà, thuận tiện tối nay anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Tầm mắt Tại Tại liếc ra hướng ngoài cửa sổ, ngữ khí giống như rất tự nhiên.
Đã trễ thế này, lại để Cố Diệp Chu một mình vào bếp nấu cơm, cũng quá mức đáng thương.
Dưới đáy lòng cô tự thuyết phục bản thân như vậy.
“Vậy làm phiền bà Ninh rồi.” Biết Ninh gia đều do toàn bộ đều là bà cụ Ninh nấu cơm, cho nên Cố Diệp Chu mới nói như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-548.html.]
Lại nói tiếp, hai người bọn họ cũng coi như là lớn lên cùng nhau, hiểu nhau hơn nhiều so với nhũng người xa lạ.
Hai người đồng loạt trở lại Ninh gia, mới vừa tiến vào trong nhà, Tại Tại đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
Biết là bà nội đã nấu xong bữa tối, cô vui vẻ mà bỏ lại Cố Diệp Chu, nhảy nhảy lộc cộc tới phòng bếp, lay ở cửa, nghiêng đầu vào hỏi: “Bà nội ơi, cháu về rồi nè, có muốn cháu cầm bát đũa ra không?”
Ý ngầm: Cơm đã nấu xong chưa?
Cô đói bụng, muốn ăn cơm.
Biết rõ cô cháu gái nhỏ là đồ tham ăn bà cụ Ninh sao có thể không hiểu con lợn nhỏ này đang ý bảo cái gì, bà không khỏi cười nói: "Chỉ còn mỗi món này nữa là xong rồi, cháu đi cầm bát đũa ra đi, lấy của ba người, đêm nay có bà cháu và cả Tiểu Hiên ở nhà ăn cơm thôi.”
Những người khác đều phải vội đi làm, sớm đã gọi điện về nhà không ăn cơm được.
“Được rồi.” Tại Tại từ tủ bát tìm ra bốn bộ bát đũa, sau đó đặt từng bộ vào một chỗ, sau đó đi lấy bát xới cơm.
Bà cụ Ninh trong lúc vô tình liếc mắt một cái, xem cô cầm bốn cái bát, vội nói: “Lấy nhiều hơn rồi, là ba người!”
“Bốn cái, đêm nay anh Cố sẽ ăn cơm ở nhà mình.”
Mới vừa bị nhắc tới tên, bà cụ Ninh liền nhìn thấy Cố Diệp Chu đang kéo tay áo, đi vào trong phòng bếp.
“Cháu chào bà Ninh ạ.”
Việc đầu tiên khi anh tiến vào là lễ phép chào hỏi với bà cụ Ninh, lại tiến đến bên cạnh Tại Tại nói: “Anh giúp em.”
Sau đó anh tự nhiên lấy đi hai phần cơm đã được chuẩn bị sẵn, đi ra ngoài đặt lên bàn ăn, sau đó quay lại lấy đồ, sau khi làm xong liền giúp bà cụ Ninh dọn món ăn, đi tới đi lui trông khá bận rộn.
Mặc dù mặt ngoài Cố Diệp Chu không hiển lộ ra cái gì, nhưng thái độ ân cần này lại bị bà cụ Ninh thu hết vào trong mắt.
Bà cụ nhịn không được lại liếc mắt nhìn cô cháu nhỏ một cái, trộm cười, rất chu đáo mà không nói gì nữa.
Thật ra đều là người từng trải, sao lại không hiểu?
Tại Tại thấy tự nhiên bà nội nhìn mình rồi cười, cô còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô chưa kịp hỏi gì, liền thấy bà nội cô bê một đĩa thức ăn cuối cùng để vào bàn ăn, giương giọng nói: “Cơm được rồi, xuống dưới ăn cơm.”
Những lời này hiển nhiên là nói với người nào đó trên tầng.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, trên cầu thang đã truyền tới mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó là một thân ngăn nắp lượng lệ - Ninh Hiên đi xuống.
Nhìn thấy anh trang điểm như một con khổng tước này, Tại Tại cũng không cần hỏi, trực tiếp liền nói: “Ỷ ca đã trở lại rồi sao?”
“Đúng rồi đó, buổi tối 8 giờ rưỡi, tại bến xe lửa, anh ăn xong cơm rồi tí nữa sẽ ra đó đón người.” Ninh Hiên thuận miệng trả lời, hoàn toàn không bận tâm bà nội và Cố Diệp Chu còn đang ở đây.
Việc yêu đương của anh không hề giống với anh cả, rất là cao điệu(*).
(*): Trái ngược với khiêm tốn
Dường như ngay khi Lan Ỷ vừa mới đáp ứng lời tỏ tình của anh, thứ này liền hưng phấn chạy về nhà khe hết cho trên dưới cả nhà biết hết, ngay cả người như Cố Hành bận rộn rất ít khi về nhà cũng có điều nghe thấy.