Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-10-24 16:38:05
Lượt xem: 14
Thấy thái độ nhận sai của ba người trẻ tuổi tốt đẹp, sắc mặt bác gái khá hơn, cũng không định so đo nhiều với lũ trẻ này nữa, nên cầm theo giỏ rau bước đi.
Qua một lát, có thể là ba phút, cũng có thể là năm phút.
Tại Tại đang cúi gằm đầu xuống hồi lâu không nghe được động tĩnh, nhịn không được hơi hơi ngẩng đầu nhìn lén.
Đã nhìn thấy bóng dáng của bác gái đó đi rất xa rồi, vội dùng khuỷu tay đ.â.m vào hai người bên cạnh.
“Nè nè, đi lên đi lên, bác gái đó đi rồi kìa.”
Quý Tử Nhiên cũng ngẩng đầu, thấy được bác gái đó đã đi xa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi bác gái đó thật là hung dữ, làm anh sợ muốn chết.”
“Cũng may là có anh Cố xuất hiện kịp thời, bằng không chúng ta liền thảm.” Tại Tại nói.
Thì ra, người vừa rồi xuất hiện trong lúc nguy cấp, lao tới cứu người chính là Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu không nói chuyện, anh đang cúi đầu xoa phần cổ tay.
Da cuả anh rất trắng, bình thường dù chỉ là muỗi cắn mà thôi, thì cái vết muỗi cắn đó cũng rất rõ ràng, lúc này dường như toàn bộ cổ tay sưng lên, Tại Tại không có khả năng nhìn không thấy.
Cô sửng sốt, trong tiềm thức rất muốn vươn tay muốn chạm vào tay của Cố Diệp Chu, lại sợ làm anh đau, chỉ có thể đứng ở đó lo lắng hỏi: “Có đau hay không a? Nếu không chúng ta lập tức đi bệnh viện khám?”
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh bôi tí rượu thuốc vào là ổn đấy mà.” Cố Diệp Chu buông cổ tay bị sưng đỏ lên, trấn an Tại Tại một cách ôn nhu.
Thấy Tại Tại vẫn là bộ dáng lo lắng đến mức sắp khóc, anh lại nói: “Anh là bác sĩ, sẽ không lấy thân thể của mình ra nói giỡn, đặc biệt còn là bàn tay để phẫu thuật, tin tưởng anh.”
“Dạ.” Tại Tại gật gật đầu, nhưng miệng vẫn nhếch lên, trông cô có vẻ tội lỗi và lo lắng.
Cô cảm thấy nếu bản thân mình không chủ quan đòi lái xe chở Quý Tử Nhiên bằng được, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Quý Tử Nhiên cũng có chút áy náy.
Hắn cảm thấy là bản thân quá dung túng cô bạn nhỏ này, đã thế còn không kịp thời khống chế xe cho tốt, lúc này mới làm hại Cố Diệp Chu bị thương.
Hai người giống như hai đứa trẻ gây ra tội lỗi lớn, nhắm mắt theo đuôi đi theo Cố Diệp Chu, bất tri bất giác đã vào nhà anh.
Điều này làm Cố Diệp Chu có chút buồn cười, cảm thấy bản thân có chút giống gà mẹ đang dẫn đàn gà con gây họa của mình về nhà.
“Có muốn uống cái gì hay không?”
Đều đã đưa người ta vào nhà, tất nhiên anh cũng phải làm tốt trách nghiệm của người chủ nhà, chiêu đãi khách cho thật tốt.
“Anh ngồi nghỉ ngơi đi, em đi pha trà cho mọi người, còn có, rượu thuốc nhà anh đặt ở đâu vậy, ở nhà anh có hòm thuốc phải không? Tiện thể để em lấy luôn cho anh.”
Tại Tại hiện tại căn bản không cho Cố Diệp Chu hoạt động lung tung.
Cô đưa tay, mạnh mẽ nhấn anh ngồi lại trên ghế sô fa, sau đó chạy đến phòng bếp, bận rộn mà nấu nước pha trà, lấy thuốc.
Làm việc rất nhanh nhẹn.
Chỉ trong một lát, cô đã bưng một cái khay, phía trên là mấy cốc trà cùng với bình rượu thuốc, thật cẩn thận đi tới, đặt khay lên bàn trà, sau đó nói với Quý Tử Nhiên: “Muốn uống trà thì tự lấy.”
Quay đầu lại là một bộ dáng ôn nhu cẩn thận cầm lấy bình rượu thuốc lên nói với Cố Diệp Chu: “Để em bôi thuốc cho anh nhé.”
Cố Diệp Chu vốn định cự tuyệt.
Nhưng thoáng nhìn Quý Tử Nhiên bên cạnh, lập tức nuốt câu nói cự tuyệt ban nãy lại, ngược lại nói: “Được .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-540.html.]
Ngoan ngoãn đưa cổ tay bị thương ra.
Tại Tại ngồi xổm trước mặt Cố Diệp Chu, trước tiên xem xét một lượt, phát hiện hai cổ tay của Cố Diệp Chu, bao gồm cả mấy ngón tay đều bị thương, cổ tay bị bong gân, ngón tay bị giỏ xe đạp cào xước máu.
Vết thương này nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều!
Tại Tại nhíu mày thật chặt, sắc mặt âm trầm đến mức dường như chính cô mới là người bị thương.
Thấy thế, Cố Diệp Chu há mồm muốn an ủi cô, còn chưa kịp nói gì đã bị cô dỗi lại: “Anh không được nói chuyện.”
Cô đang tức giận đó.
Tự giận mình.
Có mấy vết thương bị chảy máu như thế này thì không thể bôi rượu thuốc được rồi, Tại Tại vội vàng bò dậy, nhanh chóng vừa đi vừa nói một câu: “Chờ em tí.”
Sau đó lại lộp cộp lộp cộp chạy đi rồi ôm hòm thuốc lại đây.
Mở hòm thuốc ra, trước tiên cô tìm ra nước sát trùng, dùng tăm bông y tế nhúng vào, sát trùng vết thương của Cố Diệp Chu, càng nhẹ càng tốt.
Một bên lau nhẹ nhàng một bên ngẩng đầu hỏi.
“Có đau hay không? Có cần em phải nhẹ nhàng hơn không?”
Mặc dù biết đọc Tâm Thuật của bản thân vô dụng với Cố Diệp Chu, Tại Tại vẫn mở ra, quan sát mặt của Cố Diệp Chu thật rõ ràng.
“Không đau, em cứ bôi thuốc đi.” Cố Diệp Chu lắc đầu, rũ mắt nhìn Tại Tại đang bôi thuốc cho mình, trong mắt tất cả đều là anh, môi mỏng không khỏi hơi hơi gợi lên.
Đối diện Quý Tử Nhiên nhìn thấy, lại cảm thấy Cố Diệp Chu có thể là bị hỏng đầu rồi.
Đã bị thương đến mức này rồi còn có thể cười được.
Mà anh nghĩ lại thì người này bị thương ở cổ tay, cũng không phải là đầu óc.
Còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, Quý Tử Nhiên liền nhìn thấy Cố Diệp Chu giương mắt nhìn lại anh, ánh mắt kia lộ ra một tia lạnh nhạt, còn có một chút gì đó ấu trĩ như là…… Đắc ý?
Cái quỷ gì vậy?
Quý Tử Nhiên có chút ngốc, ngay sau đó trong đầu hiện lên một tia linh quang, biểu tình tức khắc nghiêm túc.
Chẳng lẽ nói người này……
Muốn đoạt cô bạn nhỏ của anh!
Vậy thì không thể được, Tại Tại chính là một người bạn tốt của anh, anh kiên quyết không nhường cô đi làm người bạn của ai đâu!
Nghĩ như vậy, Quý Tử Nhiên lập tức trợn to hai mắt to như chuông đồng, không cam lòng yếu thế mà phản kích lại Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu lạnh nhạt dời tầm mắt đi.
—— trẻ trâu.
Quý Tử nHiên đột nhiên đọc hiểu ý tứ của Cố Diệp Chu bùng nổ rồi, rốt cuộc người ấu trĩ là ai a?!
Anh thở phì phì mà hận không thể lôi cô bạn nhỏ rời đi, nhưng nghĩ lại, nếu làm như vậy thì đại biểu cho việc anh đã thua rồi hay sao?
Vậy thì không thể được!
Tròng mắt vừa chuyển, Quý Tử Nhiên lập tức nghĩ đến một kế sách khá hay.