Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 531
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:12:41
Lượt xem: 18
Xem bộ dáng kia của Bạch Hinh là thật không để ý, Tại Tại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại hỏi: “Chị Bạch tới thủ đô bên này là để công tác sao?”
Thật ra thì cô càng muốn hỏi Bạch Hinh tại sao đột nhiên lại muốn cùng với anh cả về ra mắt cả nhà, nhưng lời này khó mà nói trắng ra, chỉ có thể hỏi một cách uyển chuyển.
“Không phải, là chị và Hàn đã thương lượng ký với nhau rồi.”
Bạch Hinh cũng không giấu giếm, một bên mở cửa xuống xe, một bên cười giải thích nói: “Lần trước không phải chị ngoài ý muốn nhìn thấy mẹ em sao, sau khi trở về thì nói với Hàn, sau đó anh ấy liền cùng chị…… Khụ, cầu hôn, chị nghĩ nghĩ, ở cùng với anh ấy cả một đời cũng không tồi, nên đáp ứng rồi, sau đó hiện tại anh chị tới ra mắt cả nhà đây.”
Chính xác mà nói ra, bọn họ tới là để thương lượng hôn sự.
Hiện tại tự do không khí yêu đương tuy rằng đã dần dần hứng khởi, nhưng vẫn do cha mẹ an bài nhiều hơn.
Trên cơ bản hai bên nam nữ kết hôn, cũng chỉ là hôn trước rồi đi xem mắt, cảm thấy được thì dứt khoát kết hôn luôn, cả quá trình có lẽ còn chưa mất một tuần.
Giống Bạch Hinh và Ninh Hàn còn phải nói chuyện yêu đương mấy tháng này, mà còn tìm hiểu sâu như vậy thì rất hiếm.
Cho nên lúc này bọn họ mới bắt đầu ra mắt cả nhà, đúng thật là không thể nói nhanh.
Nhưng Tại Tại thì đâu có biết gì mấy việc đó.
Ở trong quan niệm của cô, tốc độ của anh cả là nhanh nhất cả nhà rồi, cho nên cô không nhịn được dựng một ngón tay cái lên với anh cả: “Nhanh thật!”
Ninh Hàn khẽ nhếch mày, hiện ra vài phần đắc ý: “Tất nhiên.”
“Mau dừng mấy cái việc này lại đi, xuống dưới giúp em bê quà cho chú và dì cùng mấy em nhanh lên.” Bạch Hinh thúc giục.
“Đây đây.”
Nghe thấy vợ triệu hoán, Ninh Hàn lanh lẹ xuống xe, giúp đỡ mang mấy vật ở cốp xe xuống
Bên trong ngoại trừ ba cái ba lô đựng quần áo của Bạch Hinh ra, thì còn lại đều là quà mà Bạch Hinh mua tới làm quà gặp mặt.
Mà khi dọn đồ xuống khỏi trên xe đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Tại Tại tò mò mà thò qua vừa thấy, bị chấn kinh luôn: “Mua nhiều như vậy sao?!”
“Không nhiều lắm mà.”
Bạch Hinh thăm dò nhìn thoáng qua, dưới đáy lòng đếm , tính toàn bộ các thành viên trong Ninh gia tính thêm cả Tại Tại mỗi người một phần quà thì quả thực là đâu có nhiều lắm.
Tại Tại nhìn thấy tâm tư của Bạch Hinh: “……”
Còn có cả phần của cô sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-531.html.]
Vậy thì đúng là không nhiều thật!
Đưa mắt nhìn tất cả các món quà, Tại Tại vội vàng che giấu nội tâm, mặt ngoài vô cùng ân cần đi giúp đỡ anh cả và Bạch Hinh mang quà vào trong nhà: “Để em giúp mọi người nữa.”
“Cảm ơn.” Bạch Hinh không cự tuyệt, phân cho Tại Tại một món quà tương đối nhẹ, mà một bên Ninh Hàn thì tặng cho em gái một ánh mắt khích lệ tuyên dương “Không tồi, rất biết điều!” .
Nhưng lại không hề hay biết Tại Tại là do biết mình cũng có quà nên mới biểu hiện tích cực như vậy.
Ba người trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, cùng nhau đi đến trước cửa nhà.
Còn chưa tới kịp ra tay tự mở cửa, cánh cửa đã được người bên trong mở ra.
“Tới nào, mau tiến vào mau tiến vào!”
—— là bà cụ Ninh gấp không chờ nổi.
Bà cụ Ninh lúc này đã cười đến mức khuôn mặt già giống như là nở hoa vậy, ánh mắt hiền lành đánh giá Bạch Hinh từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá một lát, ý cười trên mặt lại càng sâu.
Hiển nhiên nội tâm đã có ấn tượng đầu tiên với cô gái nhỏ này rất tốt.
“Cháu chào bà ạ, cháu tên là Bạch Hinh.” Bạch Hinh lễ phép chào hỏi bà cụ Ninh, tự nhiên hào phóng giới thiệu chính mình.
“Ai, bà chào Bạch Hinh nha, mau tiến vào ngồi đi, đừng mãi đứng ở cửa, đây, chỗ này có dép lê, cháu đi cái này, đôi này hôm qua bà mới giặt xong, khô rồi đó.”
Bà cụ Ninh nhiệt tình lấy đôi dép lê mang trong nhà ra cho Bạch Hinh đi, Bạch Hinh vội duỗi tay tiếp nhận dép, không dám để bà cụ Ninh khom lưng.
“Để cháu tự đi là được rồi ạ, bà đừng khom lưng, để ý một chút.”
Bạch Hinh cong eo thay dép, không nhìn thấy bà cụ Ninh nhìn cô với ánh mắt càng thêm yêu thích.
Bà thích cô gái nhỏ này, đoan trang đại khí, cao gầy xinh đẹp, nhìn là biết vô cung xứng đôi với cháu trai lớn.
Tại Tại nhìn thấy tâm tư của bà nội, che miệng lại hì hì cười trộm hai tiếng, cảm thấy thật thú vị.
“Bạch Hinh?”
Lúc này, một giọng nữ mang theo chút chần chờ và kinh ngạc vang lên.
Nghe thấy thanh âm này , Tại Tại cứng đờ người, ngay sau đó mới ý thức được một vấn đề, hình như bọn họ quên mất, trước tiên nên thông báo với mẹ một tiếng, nói ra thân phận của Bạch Hinh.
Nghĩ đến lần trước bản thân mình còn ở trước mặt mẹ giúp đỡ anh cả và chị Bạch che giấu thân phận, Tại Tại liền suy sụp khuôn mặt nhỏ, đáy lòng kêu rên mạng tui xong rồi.
So sánh với sự của hoảng loạn Tại Tại, Bạch Hinh ngược lại thì binh tĩnh hơn rất nhiều.
Cô thoải mái hào phóng mà nở một nụ cười.