Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 522

Cập nhật lúc: 2024-10-23 19:34:34
Lượt xem: 21

Vừa vặn, lúc này đại đa số người Ninh gia đều có thời gian, ngoại trừ Ninh Hàn còn đang công tác ở Ma Đô, thì những người khác đều có thể qua đó, mà Ninh Hàn, cũng bị Cố Hành gọi điện đến, báo cho đến lúc đó nhất định phải đến.

Tuy nói không biết vì sao bác cả lại yêu cầu như thế, nhưng Ninh Hàn có thể nghe được sự trịnh trong trong lời của bác cả, nên lên tiếng: “Dạ được, cháu sẽ cố gắng đến.”

“Không phải phải là cố gắng mà là nhất định.” Cố Hành nghiêm túc nói.

Đến lúc ông có một chuyện quan trọng phải thông báo trịnh trọng trước mặt cha.

“Được.” Lần này Ninh Hàn đáp ứng càng thêm vững vàng.

Phải đi về Trần gia thôn, không có nhiều thứ cần chuẩn bị, chỉ cần mang theo hai bộ đi thay quần áo, thêm một số vật dụng thường dùng hàng ngày.

Nếu thiếu thứ gì, có thể đến đó mua cũng được.

Hiện tại kinh tế trong nước dần đi lên, không nói trấn trên, ngay cả trong thôn cũng tốt hơn không ít, ít nhất muốn mua đồ cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Trước khi trở về, Ninh Viễn Hàng còn gọi điện thoại, nhờ Trần Đại Bình hiện đang là xưởng trưởng của nhà máy bên kia hỗ trợ, tìm người dọn dẹp sạch sẽ lại căn nhà kia đi.

Miễn cho việc khi cả nhà đến nơi không có nơi để đặt chân.

Trần Đại Bình ở bên kia điện thoại đã đáp ứng.

Tuy nói mấy năm nay ông và Ninh Viễn Hàng đã không gặp nhau, nhưng cũng không mất liên lạc với nhau, giao tình giữa hai người vẫn tốt như thường, hiện giờ cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, đương nhiên ông không thể từ chối.

Cứ như thế cả nhà thu dọn hành lý với tốc độ kinh người lên máy bay.

Để nhanh chóng đón năm mới, bọn họ phải về tế bái ông cụ Ninh nhanh chóng rồi nhanh chóng về thủ đô ăn Tết.

Bất luận là bà cụ Ninh hay là vợ chồng Ninh, cũng không có một ai muốn ở lại đây ăn Tết.

Cũng không phải là do bọn họ ghét bỏ thôn nhỏ lạc hậu, mà là căn nhà ở đó căn bản không thể ở được rồi, mà căn nhà ở xưởng máy móc kia thì lại quá nhỏ đối với một đại gia đình tám thành viên.

Ở vài ngày thì có thể nhưng ở trong thời gian dài thì thật sự là không nổi.

Mà căn nhà dưới thôn thì càng không thể, nơi đó từ lâu đã không ở được rồi.

Tô Hân Nghiên thậm chí làm các công tác chuẩn bị tâm lý, khi về và đối mặt với căn ' nhà ma ' mấy chục năm không có người ở kia rồi.

Chạy nhanh đuổi chậm, cả nhà cũng phải mất vài ngày, mới về tới Trần gia thôn.

Thậm trí bọn họ còn không có thời gian đặt chân đến căn nhà ở xưởng máy móc kia, đã trực tiếp tới cửa thôn Trần gia.

Vì để tiện hơn, bọn họ khi về đã bắt xe búyt đi loanh quanh từ thôn xóm đến thị trấn và ngược lại.

Hình ảnh Trần Thất gia đánh xe bò đi qua đi lại ở đây đã không thấy nữa rồi, thay thế chính là xe buýt.

Mặc dù cứ 1 giờ lại có những chuyến đi nhưng đây cũng là tiến bộ của thời đại này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-522.html.]

Chỉ là đường chưa sửa, xe buýt chạy thẳng qua thì thật là gập ghềnh.

Lúc xuống xe, sắc mặt của Tại Tại có chút không tốt lắm.

Bộ dáng muốn nôn nhưng không nôn được của cô đã làm Ninh Hiên liên tục lui về phía sau, chỉ vào em gái anh; mặt hoa dung thất sắc mà cảnh cáo: "Em là em cách xa anh ra, ngàn vạn lần đừng nôn lên người anh.”

trợn mắt trắng với anh ba, Tại Tại nhận bình nước mơ chua từ trên tay ba ba, cúi đầu uống một hớp nước chua chua ngọt ngọt, cuối cùng cũng áp chế được cảm giác ghê ghê ấy đi.

“Anh mới nôn đấy.”

Cô giận dữ mắng anh ba của mình.

Đang lúc hai anh em định cãi nhau ầm ĩ trước cửa thôn, thì có một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tại…… tại?”

Nghe tiếng, Tại Tại theo bản năng quay đầu lại, liền thấy có một cô gái với dáng người nhỏ xinh, đang đeo cặp sách, đang đứng ở cách đó không xa, nhìn cô với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Người này trông thật quen mắt.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tại Tại đối với đối phương , cô cẩn thận nhìn lại mấy lần nữa, sau đó còn kết hợp cả đọc Tâm Thuật thì mới phát hiện....

Đối phương cư nhiên là Tiểu Hoa!

“Chị Tiểu Hoa!” Biểu tình của cô lập tức sáng.

“Tại Tại, thật đúng là em này!” Nghe thấy tiếng này, Tiểu Hoa cũng xác nhận được thân phận của Tại Tại, không nhịn được sự vui mừng ôm chầm lấy Tại Tại.

Chủ yếu là Tại Tại nhảy quá mạnh mẽ, cô không thể không duỗi tay tiếp người này.

Hai chị em đã rất lâu rồi không gặp nhau, giờ để thỏa nỗi nhớ mong nên cứ quấn lấy nhau, tất nhiên có vô số chuyện muốn nói, nghe bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, Tô Hân Nghiêm đi tới cắt ngang: "Tiểu Hoa, ông nội của cháu có ở nhà không? Chúng ta muốn qua đó thăm và chào hỏi bác ấy. "

Trở lại trong thôn, việc đầu tiên họ nên làm là đến thăm trưởng thôn cũ, nhân tiện báo cho họ biết rằng họ đã trở lại.

Đây là lễ phép cơ bản.

“Có ạ, mọi người đi theo cháu.”

Tiểu Hoa đưa cả nhà Ninh gia đến nhà của ông nội.

Vừa vặn, Trần thôn trưởng đang ngồi trên chiếc ghế tựa mây ngoài sân, trên tay cầm một chiếc quạt hương bồ nhỏ và một chiếc bàn nhỏ bên cùng với tách trà, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ hưu nhàn nhã.

Có thể là do quá vui vẻ, còn chưa kịp vào nhà, Tiểu Hoa đã bắt đầu giương giọng kêu: “Ông nội, ông nội mau đến xem, ông mau đến xem xem là ai đã trở lại?”

“Ai thế nhỉ?” Trần thôn trưởng mơ hồ mở mắt liếc nhìn cửa, tự nhiên không nhìn thấy gì, đưa tay cầm kính viễn thị trên bàn bên cạnh đeo lên mắt, đeo lên mắt, lúc này nhưng thấy rõ ràng.

“Nha! Bà lão Ninh gia , Viễn Hàng, Tiểu Tô, còn có mấy đứa nhỏ, các người đều đã trở lại!”

Trưởng thôn già họ Trần thể hiện sự nhanh nhẹn không thuộc lứa tuổi của mình, lật người ra khỏi ghế tựa đứng dậy, bước nhanh hai bước, vươn tay nắm lấy cánh tay của Ninh Viễn Hàng, trên dưới đánh giá một vòng.

Ha hả cười nói: “Có thể nha xưởng trưởng, nhìn cái khí phái này đi, cậu đã không giống với người thường như chúng ta rồi!”

Loading...