Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:05:06
Lượt xem: 23
Phải mất nhiều tháng mới có kết quả của kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.
Trước đó, Tại Tại phải thực hiện lời hứa, cùng với Cố Diệp Chu đưa ông cụ Cố đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ.
Nói thật, Cố Diệp Chu và ông cụ Cố cũng thật sự rất bận.
Cuối tháng 10, Cố Diệp Chu rõ ràng đã hẹn vào khoảng thời gian này, kết quả lại phải đợi thêm một tháng nữa, mới có thể chính thức làm xong việc này.
Không phải Cố Diệp Chu không tìm được thời gian, mà là ông cụ Cố thật sự không có thời gian.
Đối với việc này Tại Tại cũng có thể hiểu.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần về anh cố là sẽ biết, thời gian của những nhà nghiên cứu này là rất quý giá, không thể lãng phí cho dù chỉ là một giây, nếu muốn an bài thời gian đưa ông cụ Cố đến bệnh viện kiểm tra, thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mặc dù thời gian cho việc này chỉ mất có một hai ngày là cùng.
Cuộc kiểm tra sức khoẻ này được an bài vào thứ bảy.
Tất cả mọi người vừa lúc được nghỉ, tuy nói bệnh viện cũng sẽ có một số bộ phận y tế phải nghỉ, nhưng vẫn lưu lại một số bác sĩ.
Hơn nữa Cố Diệp Chu cũng chính là một bác sĩ, anh cũng có thể xem hiểu những báo cáo đó.
Cho nên điều duy nhất bọn họ cần là để bác sĩ kiểm tra lại thân thể của ông cụ Cố, trị liệu một vài tật xấu ở cơ thể của ông, nếu không Cố Diệp Chu đều có thể làm được.
Mà trong cả hành trình này thì tác dụng của Tại Tại chính là làm bạn với ông cụ Cố , phòng ngừa nửa đường ông cụ chuồn êm.
Sáng sớm hôm nay Cố Diệp Chu đã mở xe hơi nhà mình ra, chở ông nội ra cửa tiếp Tại Tại.
Thật ra cũng chỉ cần chờ ở đối diện mà thôi.
Muốn bồi trưởng bối đi bệnh viện, Tại Tại cũng không dám trì hoãn thời gian, đã thức dậy sớm chuẩn bị đi.
Khi thấy Cố Diệp Chu lái xe ra cửa, cô liền đi lên luôn.
Vốn định kéo cửa xe ở phiá sau ra, lại thấy Cố Diệp Chu ở phía trước khoa chân múa tay , ý bảo cô tiến lên ngồi ở ghế trước.
“Làm sao vậy?”
Tại Tại ngoan ngoãn đi lên mở cửa bước vào.
“Đây, bữa sáng.”
Cố Diệp Chu đưa bữa sáng nóng hầm hập vào trong lòng Tại Tại, bên trong là bánh bao thịt mà Tại Tại yêu nhất , cùng với một bình sữa đậu nành ngọt ngào.
Thấy Tại Tại cầm bữa sáng với vẻ mặt ngốc, Cố Diệp Chu liếc mắt qua cửa kính, thấy ông nội với vẻ mặt buồn bực mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không chú ý anh bên này, vội thò lại gần hạ giọng nói.
“Tý nữa ông nội phải lấy máu xét nghiệm, trước khi lấy máu không được ăn cái gì, em ngồi ở đằng trước ăn, đừng để ông nội thấy thèm.”
“Đã hiểu.”
Tại Tại hiểu rõ gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Sau đó cô nhét túi bánh bao vào trong túi xách tùy thân của mình, chỉ giữ lại một bình sữa đậu nành vểnh môi uống sữa ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-512.html.]
Chú ý tới tầm mắt của Cố Diệp Chu, cô cũng thò lại gần nhỏ giọng nói: “Bánh bao thịt rất thơm, ở trong xe ăn sẽ giữa lâu hương, nên em cảm thấy không nên ăn cái này trước mặt ông cụ Cố.”
Tại Tại gần như ghé sát vào mặt của Cố Diệp Chu.
Hắn yên lặng, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của cô, không khỏi ôn nhu mà mỉm cười lên: “Cảm ơn em .”
Cảm ơn em đã tri kỷ.
Thấy Cố Diệp Chu mỉm cười, lúc này người sửng sốt thành Tại Tại.
Khác với Cố Diệp Chu, Tại Tại là đơn thuần bị sắc đẹp dụ hoặc.
Rốt cuộc người đàn ông trước mắt này có giá trị nhan sắc có thể phân cao thấp được với anh ba của cô, đủ để thấy anh đẹp đến nhường nào, đặc biệt là khi anh cười rộ lên, Tại Tại cảm thấy bản thân sắp bị hút hồn đến nơi rồi.
Cô có thể miễn dịch với nhan sắc của anh ba cô, lại vĩnh viễn không miễn dịch được với Cố Diệp Chu.
“Khụ khụ…… Cần phải đi rồi?”
Nghe thấy giọng nói từ ghế sau, cô đột nhiên thu người lại như một cái lò xo, cúi đầu uống sữa đậu nành, cố làm ra vẻ người vừa suýt bị hút hồn kia không phải là cô.
Lâm vào sự hoảng loạn nên cô không phát hiện, Cố Diệp Chu đưa tay lên sờ mặt rồi suy nghĩ cái gì đó.
Xe khởi động, chậm rãi đi đến bệnh viện.
Đến trước cửa bệnh viện, bất luận là Cố Diệp Chu hay là Tại Tại, đều có thể nhìn ra được ông cụ Cố có mâu thuẫn với nơi này.
Cụ thể đã được thể hiện ở việc ông lão gắt gao nắm lấy cánh cửa không chịu đứng dậy đi ra.
Mu bàn tay đã nổi cả gân xanh lên, có thể thấy được sức lực của ông không hề nhỏ.
“Ông Cố, chúng ta nên xuống xe.” Tại Tại xoay đầu, nhắc nhở.
“À à, xuống xe xuống xe.”
Ông cụ Cố gật đầu, trả lời rất là nhanh nhẹn, nhưng vẫn ngồi ở trong xe, không có động tĩnh gì hết.
Thấy thế, Cố Diệp Chu có chút bất đắc dĩ.
“Ông nội, trước đó người đã đáp ứng với cháu điều gì?”
“Đáp ứng? Ông đã đáp ứng cho cháu cái gì thế.” Ông cụ Cố dùng lại chiêu thức cũ, giả ngu.
"Ông nội……” Cố Diệp Chu lại bất đắc dĩ: “Ông không thể nói mà không giữ lời như vậy được, hơn nữa chúng ta đã đến nơi, ông xuống xe sớm một chút, chúng ta sẽ làm kiểm tra xong sớm hơn, lại có thể về nhà sớm hơn, được không?”
“Hiện tại về nhà luôn có được không?”
Ông cụ Cố gia gia không cam lòng mà lẩm nhẩm, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của cháu trai vẫn thả lỏng cánh tay ra rồi bước xuống xe.
Thấy thái độ của ông nội bắt đầu mềm hoá, Cố Diệp Chu vội vàng thừa nhiệt làm nghề nguội, đẩy ra cửa xuống xe, bước đi đến bên cửa kia của ông cụ Cố, giúp ông mở cửa xe.
“Xuống dưới đi ông nội, cháu đã hẹn trước với bác sĩ rồi, chúng ta đi vào có thể trực tiếp kiểm tra luôn, bảo đảm sẽ xong với tốc độ nhanh nhất.”
“Thân thể của ông rất tốt, sao cứ phải tới bệnh viện kiểm ta làm gì? Lãng phí tiền lại lãng phí thời gian mà……” Ông cụ có một bên được cháu trai đỡ xuống xe, một bên lải nhải oán giận.
Cố Diệp Chu làm bộ nghe không thấy, vẫn như cũ cường thế đưa ông nội vào bệnh viện.