Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:58:41
Lượt xem: 19
“Thật hâm mộ Ỷ ca và Quả Đào.”
Tống Giảo quấn chặt áo bông trên người, vùi mặt vào chiếc khăn, cố gắng chống lại gió lạnh thấu da thấu thịt.
“Đúng vậy, tớ cũng hâm mộ, Ỷ ca thi vào 10 giờ sáng cũng bớt lạnh rồi, quả đào thi thì vào buổi chiều, hai người đều có thể ngủ rồi dậy tự nhiên, tớ buồn ngủ quá.”
Tại Tại che miệng ngáp một cái, có chút mệt rã rời.
“Chúng ta đi nhanh lên đi, đến phòng thi sớm một chút có khi ít bị đông lạnh hơn đó.” Tống Giảo thúc giục Tại Tại.
Bên trong phòng thi có máy sưởi, có thể ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều
“Được.” Tại Tại cùng cô bạn chạy đi, bằng tốc độ này nhanh chóng vọt vào trường thi, đi đến sân trường.
Phòng thi của hai người đều khác nhau, một người bên trái một người bên phải, vừa lúc đến sân trường nên hai người tách ra.
Tại Tại tặng cho Tống Giảo một lời cổ vũ, khuyến khích: “Cố lên!”
“Cậu cũng vậy nhé, chúc cậu thi tốt!”
Sau khi hai cô gái nhỏ tự cổ vũ cho nhau xong thì nhanh chân lao vào phòng thi, tấm lưng kia ở giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo gió lạnh, trông lại có vẻ hiu quạnh.
Sau khi kết thúc cuộc thi, Tại Tại kéo cái thân thể bị cái lạnh tàn phá chậm rì rì bước ra ngoài, trên đường ngẫu nhiên gặp được Tống Giảo.
Hai người mặt đầy xúc động đối diện nhau, đều cùng nhau kêu rên: “Đề khó quá.”
Những lời này cũng đưa tới sự tán đồng từ mấy bạn học cùng thi Tiếng Anh cấp 4.
Ngay sau đó bọn họ lại nghe thấy mấy câu oán giận của hai người này: “Tớ thì làm xong hết rồi, chỉ là có một câu đắn đo không biết đáp án có chuẩn không, cũng không biết viết đúng chính tả không, vốn đang định thi được điểm tuyệt đối, giờ thì có chút không vững rồi.”
“Tớ cũng vậy, tớ có hai câu không chắc chắn về đáp án.”
Mấy bạn học xung quanh không cẩn thận nghe được mấy lời than thở này: “???”
Thì ra chính bọn họ mới là vai chú hề, quấy rầy rồi, cáo từ.
Sau khi Tại Tại nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng lấy lại tinh thần xong, ngẩng đầu nhìn xung quanh đầy nghi hoặc: “Hả? Sao mọi người lại đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ nào hôm nay nhà ăn ra thực đơn gì hấp dẫn lắm sao?”
“Vậy cậu còn đứng ngốc ra đó làm gì, đi đi đi, chúng ta nhanh lên đi, chậm thì chả còn gì mà ăn đâu!”
Tống Giảo lôi tay Tại Tại chạy như điên, xông thẳng đến nhà ăn.
Hành động này đã thể hiện đầy đủ sự nhiệt tình của hai cô nàng này với ăn uống.
Đáng tiếc, hai người cao hứng mà tới, lại mất hứng mà về.
“Cái gì vậy trời, thực đơn căn bản chả có gì thú vị cả, làm mình mừng hụt.” Tại Tại thất vọng mà lẩm nhẩm lầm nhầm.
Biểu tình của Tống Giảo cũng không khác gì với cô.
Hai cô nàng yêu thương nhiệt tình với ăn uống nhìn nhau lại quay ra thở dài: “Ai ~”
“Nếu không…… Chúng ta đi ra ngoài ăn?” Tại Tại thử đề nghị.
“Đi! Vừa mới thi xong, từ phải khao bản thân thật tốt mới được.” Tống Giảo không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng: “Trước đó tớ đã thử qua, bánh bao thịt nhà lão Lưu siêu ngon luôn, chúng ta nhanh đi đến nhà đó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-511.html.]
“Được thôi.”
Lấy lại tình yêu với ăn uống, hai cô gái nhỏ lại vui vui vẻ vẻ đi thẳng ra ngoài.
Đương nhiên, sau khi ăn xong hai cô cũng không quên lấy phần về cho hai cô bạn còn lại kia, chỉ là không dự đoán được, vừa mới đi đến trước cửa ký túc xá, liền thấy được Lan Ỷ trang điểm chỉnh tề, đang chuẩn bị ra cửa.
“Ỷ ca, cậu muốn đi đâu thế?” Tống Giảo mê mang hỏi.
Tại thời điểm này, Ỷ ca không phải nên thi xong, trở về chờ cùng với các cô ăn bữa trưa tình yêu à?
“Tớ muốn ra ngoài hẹn hò.”
Lan Ỷ hào phóng mỉm cười, vẫy tay với bạn cùng phòng.
Nhưng Tống Giảo nghe xong, cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ là bình đạm mà ‘ ồ ’ một tiếng, sau đó vẫy tay với cô: “Vậy cậu đi thôi, bái bai.”
“Bai.” Sau khi nói xong với cô bạn nhỏ này, Lan Ỷ liền đi rồi.
Nhìn theo bóng dáng của Lan Ỷ, Tống Giảo có chút cảm thán nói: “Ỷ ca thật đúng là liều mạng mà, ngày mùa đông lạnh thấu con tim này mà còn phải ra ngoài làm việc.”
Tại Tại: “???”
“Không phải cậu ấy nói ra ngoài hẹn hò sao? Sao lại thành đi làm việc rồi?”
“Cậu không biết sao?”
Tống Giảo kinh ngạc mà nhìn về phía Tại Tại, sau đó giải thích: “Kì nghỉ hè trước đó Ỷ ca không phải nói đi kiếm một việc làm sao, thật ra là cậu ấy đi làm diễn viên, hơn nữa nghe nói biểu hiện của cậu ấy rất khá, được phó đạo diễn của bộ phim đó thưởng thức, còn thành bạn tốt với người ta, sau đó đối phương liền thường xuyên giới thiệu cho Ỷ ca một chút tài nguyên, cho nên mỗi lần Ỷ ca nói là đi ra ngoài hẹn hò, thật ra chính là đi làm việc đó.”
Tại Tại: “……”
Cô cũng không biết biểu tình giờ phút này của mình là như thế nào nữa rồi, dù sao cứ ngốc là được rồi.
Không nhịn được, Tại Tại vẫn là hỏi ra: “Cậu biết phó đạo diễn đó là ai không?”
“Không biết.” Tống Giảo trả lời còn đúng lý hợp tình: “Sao mà tớ biết được cái này.”
Cô vẫn chỉ là một sinh viên, mỗi ngày ngoại trừ việc học tập thì chính là luyện tập vẽ tranh, không có khả năng biết được mấy chuyện ngoài xã hội đó, hơn nữa đoàn làm phim gì đó cách quá xa với thế giới của người bình thường.
Được rồi.
Tại Tại đã hiểu, đây là một sự hiểu lầm gây ra bởi sự bất cân xứng thông tin.
Cũng tại mọi người suy nghĩ về Ỷ ca quá mức tốt đẹp, nhận định cô này một nữ thần ngoài ý muốn hạ phàm nên không cần yêu đương, trên thế giới này cũng không ai có thể xứng đôi với cô.
Cho nên ngay từ đầu đến cuối đã cho rằng cô không tìm bạn trai, hoặc là tìm được cũng sẽ không tìm ở trong trường.
Theo khuôn mẫu này, mặc dù Lan Ỷ không cố tình giấu giếm chuyện mình sắp có bạn trai, mọi người vẫn sẽ xem nhẹ sự khác thường này, luôn nghĩ cô là một nữ cường độc thân, thậm chí theo bản năng còn tìm cớ cho mấy hành vi thể hiện một con người có tình yêu của cô.
Mà làm người duy nhất trong phòng biết mọi chuyện, Tại Tại lại không tiện mở miệng sáng tỏ giúp được.
Có một số việc, người khác không thể tùy tiện nói ra.
Mặt khác, mặc dù là là hai người bạn thân cũng không thể lắm miệng.
Cho nên Tại Tại lựa chọn trầm mặc, tùy ý để hai người tiếp tục hiểu lầm, mà cho đến khi Tống Giảo có thể phát hiện ra chân tướng, hi vọng cô bạn này sẽ không bị thất vọng.