Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:43:33
Lượt xem: 17
Tại Tại nói là muốn làm chuồng gà, nhưng cuối cùng tất cả việc đều do Cố Diệp Chu và Ninh Hiên làm.
cũng không phải là do cô lười biếng, mà là hai người này căn bản không cho cô cơ hội động tay vào làm.
Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm là đứng bên cạnh, cầm chiếc giỏ tre , vừa nhìn đàn gà con trong đó vừa quan sát hai người đàn ông làm chuồng gà.
Nói đến chuyện xây chuồng gà, đây vẫn là lý năng mà Ninh Hiên cùng Cố Diệp Chu đều nắm giữ được thời thơ ấu.
Hiện giờ trưởng thành lại ôn lại thơ ấu, nhưng hai người vẫn làm được khá tốt.
Gần như chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Ninh Hiên đã làm xong ngôi nhà nhỏ cho mấy chú gà con của em gái.
“Giờ em bỏ gà vào nha?” Tại Tại có chút không chắc chắn nên hỏi.
Ninh Hiên gật đầu: “Thả vào đi, chúng ta nhìn xem khoảng cách của hàng rào có phù hợp hay không, nếu quá lớn làm gà chạy ra, còn phải điều chỉnh lại.”
“Ok.”
Tại Tại đặt giỏ tre vào chuồng gà, bên cạnh hơi nghiêng đi một chút, sau đó liền thấy mấy chùm lông vàng đổ xô ra.
Chính vì chạy gấp như vậy nên mấy con gà này thi nhau ngã nhào ra, trông còn có chút ngốc.
Chúng nó kêu chít chít hai tiếng, tùy cơ thử đứng lên, mang theo lòng hiếu kỳ, đi thăm dò ngôi nhà mới này.
Bên trong có một con gà con hơi phản nghịch một chút.
Ngay khi nhào dậy, trước tiên nó vỗ vỗ đôi cánh non nớt, mục tiêu chính là hàng rào phía trước, rõ ràng là muốn vượt ngục.
Đáng tiếc, hàng rào này được Cố Diệp Chu buộc rất rắn chắc, cành trúc lại được bao rất dày đặc, ngọai trừ việc có thể đ.â.m ngã nhào lăn được mấy vòng ra, căn bản không thể chui ra được.
Ước mơ vượt ngục bị dập tắt, chú gà này chỉ có thể cúi đầu buồn bã về đàn, khiến cho Tại tại xem được cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Ha ha ha…… đàn gà con này thật thú vị.”
Vừa nghe thấy lời này, Ninh Hiên liền có chút cảnh giác liếc mắt nhìn em gái một cái: “Bạn học Ninh Tại Tại, anh cảnh cáo cô, không được phép trêu lũ gà này đâu.”
“Vì sao lại không thể trêu chứ? Không phải anh mua tặng cho em là để em trêu chọc chúng sao?” Tại Tại không phục mà phản bác lại.
“Anh tặng cho em chơi, nhưng anh không muốn em ăn chúng, nếu đã phải ăn, vậy đừng đùa, bằng không mấy con gà này vừa bị em trêu vừa bị em ăn, cả đời gà cũng quá đáng thương.” Vẻ mặt Ninh Hiên đồng tình.
Tại Tại: “……”
Cố Diệp Chu: “……”
Hai người cùng nhau lộ ra một một biểu tình mờ mịt.
Bọn họ đều không hiểu người này đồng tình này ở đâu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-509.html.]
Nhưng Tại Tại đã quen dỗ dành anh trai, nghe vậy biết có lệ mà vỗ tay hai cái, nói: “Đúng đúng, anh nói cái gì cũng đúng.”
Đương nhiên, giáp mặt tán đồng là một chuyện, sau lưng nói xấu lại là một chuyện khác.
Sau khi thu xếp xong cho nhóm gà con, ba người tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách.
Tại Tại chủ động đi vào phòng bếp lấy cho mỗi chiến sĩ một bát sữa đậu nành để chiến đấu.
Bà nội cô chỉ huy ba ba làm sữa đậu nành chỉ có thể nói là ngon vô cùng, trước kia Cố Diệp Chu cũng từng được uống qua, vẫn luôn thích cái vị này.
Anh nhận bát sữa đậu nành từ tay Tại Tại, thấp giọng nói câu: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Tại Tại thuận tay đặt khay bát sữa đậu nành lên bàn trà, cũng lấy cho mình một bát, ngồi ở bên cạnh anh ba cô, tùy ý hỏi: “Gần đây anh Cố có vội lắm không?”
Tại Tại dạo này suốt ngày ở trong phòng vẽ tranh, cũng nhận thấy được dạo gần đây Cố Diệp Chu vô cùng bận rộn.
Nguyên bản người này bình thường khó mà gặp được, nhiều lúc dứt khoát chơi mất tích, bọn họ rất ít khi gặp mặt nhau, cho nên hôm nay có thể thấy Cố Diệp Chu tới nhà bọn họ, đối với Tại Tại mà nói cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
“Vẫn là vội.” Cố Diệp Chu không giấu giếm trạng thái của bản thân.
“Anh đang chuẩn bị hợp tác với một vị trưởng bối trong nhà để mở một bệnh viện tư nhân, gần đây phải chạy làm một vài thủ tục giấy tờ linh tinh, mà mấy việc đó tương đối rườm rà, cho nên đúng thật là rất vội.”
Mở bệnh viện rắc rối hơn nhiều so với hoạt động kinh doanh bình thường, dù sao đây cũng là một cơ sở đặc biệt, quản lý chặt chẽ hơn là chuyện bình thường.
Cho nên Cố Diệp Chu đối với việc này không có một câu oán hận nào, rốt cuộc là do anh tự chọn, nhưng anh thật sự cảm thấy rất là mệt mỏi, lại còn có rất bận, vội đến mức anh khó mà có thời gian về nhà chơi cùng với ông nội, càng miễn bàn tới gặp Tại Tại.
Hôm nay cũng vừa lúc tóm được một cơ hội.
Bằng không anh cũng không biểu hiện tích cực như vậy.
Nói xong chuyện của bản thân, Cố Diệp Chu bắt đầu quan tâm tình hình gần đây của Tại Tại: “Nghe nói em sắp phải tham gia một cuộc thi vẽ tranh quốc tế, vậy em có phải ra nước ngoài hay không?”
Anh cũng không hiểu nhiều về việc này, chỉ có biết được từ Tại Tại, cho nên phải hỏi cho hiểu rõ.
Tại Tại không cảm thấy câu hỏi của Cố Diệp Chu là tầm thường, cô kiên nhẫn mà trả lời: “Thật ra thì là không cần, rốt cuộc chỉ cần gửi tác phẩm dự thi lên cho ban tổ chức là được rồi, họa sĩ có mặt cũng không thành vấn đề, nó không giống với những cuộc thi vẽ tranh trước đây em từng tham gia, còn phải trả lời một vài câu hỏi.”
“Nói như vậy, em vẫn sẽ ở trong nước.”
“Đúng rồi đó.”
Trả lời xong, Tại Tại nhìn thấy trên mặt Cố Diệp Chu có chút do dự, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, anh có việc muốn nhờ em giúp sao?”
“Ừm.” Cố Diệp Chu liếc mắt nhìn Ninh Hiên bên cạnh với vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên một cái, bất động thanh sắc nói: “Thân thể của ông nội anh dạo gần đây không được tốt lắm, anh muốn mang ông ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng mà lại chỉ có một người, khả năng không thể kiểm soát được mọi việc, anh thấy em nói chuyện với ông ấy cũng khá tốt, không biết mấy hôm nữa em có thể cùng anh đưa ông nội đi kiểm tra sức khỏe được không?”
Việc ông cụ Cố phải đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ là thật, một mình Cố Diệp Chu coi chừng đúng là khó cũng là thật.
Rốt cuộc ông nội cũng đã lớn tuổi, càng ngày càng giống một đứa trẻ lớn tuổi, còn bắt đầu bài xích việc đi đến bệnh viện, ngẫu nhiên anh đưa người mới tới được chân trước chân sau quay đầu đã không thấy người đâu rồi.
Cho nên đúng thật là cần có người đi theo coi trừng.