Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:30:35
Lượt xem: 15
“Dạ, nhưng em không muốn đi ngủ, càng ngủ càng mệt.” Tại Tại lay cái đầu tóc rối bời, thở dài, nói: “Hiện tại tự nhiên không biết nên làm gì.”
“Còn có thể làm gì? Làm bài tập? Học tập? Xem TV? Đi ra ngoài chơi? Nếu mà mấy việc đó không được thì có thể đi ra ngoài tưới hoa, nhiều chuyện để làm như vậy, em tùy tiện chọn một việc đi.”
Ninh Hiên cầm phần bánh quẩy của bản thân gặm ngon lành.
Chỗ này là sau khi bà nội biết sau khi Tại Tại tỉnh dậy nhất định sẽ đòi ăn, nên làm riêng cho cô, thường thì vào thời điểm này, đừng nói trong nhà, bên ngoài cũng không kiếm được nơi có bán đồ ăn.
Cho nên hiện tại anh có đồ ăn, cũng coi như là dính hào quang của em gái.
Bởi vậy Ninh Hiên được ‘ thơm lây ’ đã đối xử với em gái tốt hơn bình thường, thậm chí có thể nói là ân cần.
Nhưng sự thật chính là như thế sao?
Tại Tại liếc nhìn anh trai tràn đầy hồ nghi, trong giọng nói lộ ra sự chắc chắn: “Nói đi, có phải anh sau lưng hố em chuyện gì phải không? Hay là anh gặp rắc rồi gì nên ném cái nồi đó lên đầu em, lúc này mới tìm em chuộc tội, lại hoặc là anh……”
“Ai ai ai! Ngừng ngừng ngừng!”
Càng nghe càng không ra gì, Ninh Hiên không thể nhịn được bắt em gái dừng ngay cái kiểu suy đoán đó lại, oán giận nói: “Sao em có thể nghĩ anh như vậy được chứ, anh trai của em là loại người này à?”
“A……”
Tại Tại đưa cho anh trai một nụ cười với ý tứ là tự nhìn lại bản thân anh đê.
Ninh Hiên: “……”
Bỏ đi, anh chính là.
Chột dạ đưa tay lên sờ sờ cái mũi, Ninh Hiên giải thích nói: “Anh không hố em cũng không bắt em cõng cái nồi nào hết, anh chỉ muốn cảm ơn em mà thôi.”
“Cảm ơn em?” Tại Tại nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm lại những lúc mà anh ba cảm ơn cô..
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có đúng một chuyện.
Nàng kinh ngạc nói: “Không thể nào, với cái kiểu tính tình kia của anh, Ỷ ca vậy mà không ghét bỏ anh, ngược lại còn đáp ứng làm bạn gái anh á? Thật là nhìn không ra đâu đó, khẩu vị của Ỷ ca thật là…… Ai nha, sao anh đánh em!”
Tại Tại che lại cái ót vừa bị đánh, căm tức nhìn anh ba cô.
Ninh Hiên bình tĩnh thu tay lại, không cam lòng yếu thế lườm lại.
“Trẻ con không biết gì thì nói ít lại hai ba câu đi, khỉ thì cũng chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đó là tình yêu, cưng hiểu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-507.html.]
“Hả, em không hiểu, đừng làm em ghê tởm nữa.”
Bị vẻ ngoài gợn sóng của anh trai làm lạnh sống lưng, Tại Tại xoa xoa cánh tay bị nổi da gà, xoay người muốn chạy.
Cô cảm thấy rằng thay vì ở dưới nhà và nghe những điều vô nghĩa của anh ba, cô cũng có thể quay trở lại phòng xem lại tranh của cô.
Sắp đến ngày phải nộp tác phẩm lên, nếu là còn có vấn đề gì, còn có thể thừa dịp này để sửa chữa.
Hiện tại đã cuối tháng mười sắp tới tháng 11.
Sau lần đi leo Vạn Lý Trường Thành đó, được đả thông kinh mạch, Tại Tại vẫn luôn vùi đầu vào trong thế giới hội họa, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ mà vẽ tranh.
Trừ phi tất yếu, trên cơ bản sẽ không bước ra cửa phòng dù chỉ nửa bước.
Cũng bởi vậy, thường thường người nhà sẽ vào phòng kiểm tra tình huống của cô, sợ đứa nhỏ này vẽ quên trời rồi, sau đó không biết tình trạng cơ thể ra sao.
Thực ra, hành vi như thế này mà không chăm sóc bản thân để sức khỏe của bản thân giảm sút của Tại Tại là rất tồi tệ.
Lúc đầu trong nhà cô cũng muốn quản, nhưng sau đó lại phát hiện, người này lúc bị quản, bên ngoài thì ngoan ngoãn đó, cũng sẽ dưới sự giám sát của phụ huynh gác bút vẽ xuống rồi đi ngủ, bò lên trên giường, kết quả quay đầu lại chờ khi mọi người ngủ rồi, thì cô lại bò dậy tiếp tục vùi đầu vào tranh.
Nếu không phải có một lần Ninh Hiên nửa đêm đi vệ sinh, nhìn thấy đèn trong phòng em gái sáng, thật đúng là không biết chiêu bằng mặt không bằng lòng này của đứa nhỏ đã lừa mọi người bao lâu.
Sau lần đó, cả nhà liền tụ lại bên cạnh Tại Tại mở một hội nghị.
Chủ đề của hội nghị không phải phê phán hành vi của cô, mà là đàm phán cùng với cô.
Trong nhà có thể lui một bước, trong thời gian cô vẽ tranh tuyệt đối sẽ không làm phiền cô, nhưng ít nhất cô phải làm duy trì chế độ ăn uống cơ bản và thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, mới có thể được làm những gì mình thích.
Tại Tại cũng không muốn chơi trò ẩn trốn với cả nhà nữa, không chỉ có thân thể mệt, tâm càng mệt, cho nên sau khi tự hỏi xong, liền đáp ứng điều kiện của mọi người.
Chỉ là mỗi khi cô trầm mê vào thế giới hội họa, thì người nào trong nhà có rảnh thì sẽ vào phòng kiểm tra xem cô gái nhỏ này có ngoan ngoãn nghe lời hay không.
Còn may là bọn họ rất có chừng mực, đều đến rồi đi nhẹ nhàng, sẽ không ảnh hưởng đến Tại Tại.
Lần này vẽ tranh cô sẽ ngủ lâu như vậy, thật ra trước đó không có gì liên quan đến việc không nghỉ ngơi đầy đủ, chủ yếu là do tinh thần hao mòn lâu ngày, cho nên cô cần dựa vào giấc ngủ để phục hồi.
Rốt cuộc thì sáng tác cũng chính là một chuyện khiến tinh thần mệt mỏi nhất.
Vừa đi được nửa cầu thang, Tại Tại liền nghe thấy được vài tiếng gà gáy non nớt.
Cô dừng bước chân lại, theo bản năng quay đầu nhìn xuống.