Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:53:31
Lượt xem: 25
Tại Tại bị bệnh trong vòng ba ngày, trước ngày khai giảng vừa kịp khỏi hẳn.
Trong lúc này có rất nhiều người đến thăm.
Diệp Mậu Thu, Lưu Nhân Nhân, Chương Đào và Tống Giảo cũng tới thăm, ngay cả Cố Diệp Chu dù có trăm vội cũng đến thăm.
Lúc ấy khi thấy anh đến, Tại Tại cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhịn không được hỏi: “Anh không vội sao?”
“Vội.” Cố Diệp Chu thành thật nói: “Cho nên anh chỉ tới thăm em một lát rồi đi ngay.”
“He he……” Biết người ta chính là cố ý tới thăm mình, tâm tình Tại Tại thảo mãn.
Cô thừa dịp trong phòng không có những người khác, từ trong chăn chui ra một cái tay nhỏ nóng hầm hập, nhéo ống tay áo của Cố Diệp Chu, nhỏ giọng làm nũng: “Anh Cố, em muốn ăn kẹo.”
Trong lúc cô bị ốm quá là gian nan, uống thuốc đều là thuốc trung, kết quả trong nhà còn không cho ăn kẹo, chỉ cho trần bì hoặc là một chút mơ chua xua đi vị cay đắng của thuốc, người nhà còn nói cho cô ăn kẹo sợ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.
Sợ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc!
Tại Tại thông minh lợi dụng đọc Tâm Thuật nhìn thấu, bọn họ chỉ muốn khống chế lượng đường của cô mà thôi, không chịu cho cô ăn kẹo.
Còn tìm lấy cái cớ này!
Nghĩ như vậy, Tại Tại lại không vui vẻ mà rầm rì.
Giống một con heo con hồng hào.
Trong mắt Cố Diệp Chu xẹt qua một tia ý cười, anh lấy túi kẹo đào trong túi áo ra, là một loại kẹo thuốc ở bệnh viện chuyên dụ dỗ các bạn nhỏ khi đi tiêm, một tay cầm lấy lắc lư trước mặt Tại Tại.
Mới chỉ lắc lư được hai cái, một cái móng vuốt như hổ đói lâu ngày nhanh chóng vồ lấy túi kẹo, giật mất túi kẹo thuốc này đi.
Đoạt xong cô còn sợ bị người khác đoạt trở về, trực tiếp nhét luôn túi kẹo thuốc vào trong chăn, cả người cũng rụt vào, chỉ dư lại duy nhất một đôi mắt tròn xoe ở bên ngoài, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Chu.
Nghe thấy trong chăn truyền đến tiếng xột xoạt của túi ni lông, lại nhìn thấy miệng cô gái nhỏ này bắt đầu hoạt động lên xuống, cũng không cần đoán, Cố Diệp Chu liền biết này cô gái nhỏ yêu kẹo như mạng này đang nhồm nhoàm nhai cái gì rồi.
Anh không nhịn được bất đắc dĩ buồn cười: “Em cũng không cần phải dấu kĩ như vậy, độ ấm quá cao sẽ làm cho kẹo tan chảy ra đó.”
Kẹo đã cho đi, Cố Diệp Chu sao có thể sẽ lại đi cướp về.
Hơn nữa hôm nay anh mang kẹo lại đây, cũng được dì Tô cho phép, bằng không dù có cho Cố Diệp Chu ba lá gan, anh cũng không dám tùy tiện cho Tại Tại ăn kẹo.
Đối với thân thể cô ảnh hưởng.
Chủ yếu là trong nhà cô thật sự không cho phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-497.html.]
Nói, trước mắt anh cũng chỉ là một người ngoài, cũng không thể trái lại quy định của phụ huynh nhà cô ấy mà chiều lòng cô gái nhỏ này được.
Tuy rằng kẹo thuốc của bệnh viện ăn vào không hại cho sức khỏe của người ăn, ngược lại còn bổ ích nhiều hơn.
Tại Tại tin tưởng Cố Diệp Chu sẽ không bao giờ cướp mất túi kẹo này đi, nhưng cô vẫn không tin những người khác trong nhà.
Cho nên vẫn quyết định ăn kẹo vào trong bụng mới có thể an tâm được.
Đương nhiên, đây chính là cả một túi đó, cô không có khả năng nói ăn xong là ăn xong thật, cho nên chỉ có thể ăn ba viên, rồi khắc chế dừng lại.
Còn lại lưu trữ về sau ăn tiếp.
Cố Diệp Chu thực sự rất bận rộn, nhất là khi anh ta có ý định tự mình mở bệnh viện, mỗi ngày đi làm, chạy các loại tài liệu, v.v ... Những việc này đều chiếm hết thời gian rảnh rỗi của anh.
Hiện giờ mỗi ngày thời gian ngủ của anh không vượt quá 5 tiếng đồng hồ.
Mà vội thành như vậy, anh vẫn có thể sắp xếp thời gian tới thăm Tại Tại, đúng là ' liều mạng '.
Nhưng mà cũng không thể ở lại đây quá lâu.
Cho nên sau khi tặng kẹo xong, dặn dò một hai câu, anh đã phải vội vàng rời đi.
Cố Diệp Chu đi được không lâu, Tô Hân Nghiên mặc quần áo chỉnh tề bước đến gõ cửa, trên tay cô cầm một chiếc túi giấy da căng phồng và một chiếc cúp vàng.
Đây là tiền thưởng và cúp tham gia cuộc thi vẽ tranh mà Tại Tại tham gia.
Hôm nay là ngày trao giải, nhưng là Tại Tại lại bị ốm rất nặng, còn phải nằm bò trên giường, không rời được, cho nên chỉ có thể nhờ mẹ, đi nhận phần vinh quang này giúp cô.
“Đây, phần thưởng của con tới rồi.”
Tô Hân Nghiên đặt chiếc cúp lên trên một cái kệ tụ nơi chuyên môn dùng để bày biện các loại giấy khen, huy chương và cúp cùng một vài những giải thưởng khác nhau, mà ở phiá trên này không thiếu giấy khen và cúp.
Những phần thưởng liên quan tới mỹ thuật chỉ chiếm một phần nhỏ.
Nhiều hơn chính là phần thưởng từ các lần thi đua khác nhau của Tại Tại.
Trừ đi phần thưởng từ mỹ thuật, thì thật ra năng lực về các môn văn hóa của cô cũng rất mạnh.
Rốt cuộc phía sau còn có một ông anh hai như hổ rình mồi suốt ngày giám sát, cô làm sao dám lơ là việc học để thành tích tuột dốc được.
Nỗ lực luôn nhận được hồi báo.
Mà một kệ tràn đầy giấy khen cùng các loại cúp chính là hồi báo lớn nhất của Tại Tại.
Ngẫu nhiên tâm tình của cô không tốt, sẽ quay đầu nhìn về cái kệ tủ đầy những huy hoàng và vinh quang này, nhìn nhìn, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên thôi.