Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:02:43
Lượt xem: 28
So sánh với Tại Tại và anh cả cô, thật ra Bạch Hinh cùng Ninh Hàn có nhiều chủ đề chung hơn, cùng là hai người đều dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều có chung hiểu biết về những khó khăn ban đầu khi khởi nghiệp, ngược lại có thể lí giải cho nhau hơn..
Mà trong bữa ăn này, ngược lại Tại Tại thành người nói chuyện ít nhất.
Bởi vì đứa nhỏ trong toàn bộ quá trình đều bận rộn vùi đầu vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tại Tại cùng Bạch Hinh muốn đi dạo phố, hôm nay Ninh Hàn vừa vặn không vội, liền chủ động đưa ra ý kiến có thể đi cùng với hai cô, tiện thể làm người xách đồ hộ.
Vừa mới một bữa cơm kia, đã kéo khoảng cách giữa bọn họ, cho nên Ninh Hàn khi đưa ra những lời này có vẻ đương nhiên, cũng không phải có chút không tình nguyện như trước nữa.
Có người xách đồ cho tất nhiên là tốt.
Còn chưa để Tại Tại kịp trả lời, Bạch Hinh đã không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng: “Được nha, vậy làm phiền anh Ninh đưa chúng em đi dạo nha.”
Hiện tại quan hệ giữa Bạch Hinh và Ninh Hàn đã từ xưng hô khách sáo xa cách “Bạch tổng”, “Ninh tổng”, biến thành một người kêu “anh Ninh ”, một người kêu “Bạch Hinh”.
Bởi vì Ninh Hàn lớn hơn Bạch Hinh một tuổi, mà cô lại còn là bạn tốt của Tại Tại, nên dứt khoát đặt mình vào vị trí em gái.
Ba người kết bạn đi ra ngoài.
Lúc này mới đổi thành Ninh Hàn lái xe, mà Bạch Hinh thì ngồi ở phía sau xe, ríu rít trò chuyện.
Chủ yếu là Tại Tại ríu rít, có lẽ do vừa rồi lúc cô gái nhỏ này ăn cơm bị nghẹn một bụng khí, lúc này không phun không mau thì không chịu được, mà Bạch Hinh thì đảm nhiệm vai trò người nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, làm Tại Tại càng thêm hứng thứ với ríu rít.
“Chị Bạch, em nói cho chị biết nè, anh cả của em khi còn bé có thể đã làm được rất nhiều đó, thời điểm kiếm công điểm trên ruộng, một mình anh ấy có thể làm bằng một người đàn ông trưởng thành, khi đó anh ấy mới chỉ có mười mấy tuổi, vẫn là một thiếu niên choai choai thôi đó!”
Đề tài cũng không biết như thế nào, đột nhiên liền biến thành hội nghị khen anh trai được tổ chức bởi Tại Tại.
Nghe thấy chuyện năm đó Ninh Hàn ở nông thôn, Bạch Hinh còn cảm thấy kinh ngạc: “Không ngờ rằng trước đó mọi người lại được sinh ra ở nông thôn, chị còn tưởng rằng mọi người sinh ra và lớn lên ở thủ đô cơ.”
Rốt cuộc thì khí chất phú quý của cặp anh em này dường như là bẩm sinh, rất khó làm người ta tưởng tượng được, khi còn nhỏ, bọn họ đã từng ở nông thôn xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.
Đương nhiên, Bạch Hinh nói như vậy không hề xem thường ai, cô chỉ là đơn thuần là ngạc nhiên mà thôi.
Hơn nữa……
"Thật ra thì chị cũng lớn lên từ nông thôn.” Bạch Hinh hướng về phía Tại Tại đang chớp chớp mắt, đột nhiên tuôn ra một câu làm người ta phải kinh ngạc.
“Oa! Thật vậy chăng?”
Tại Tại tỏ vẻ bản thân cô không hoàn toàn nhìn ra.
Ngay cả Ninh Hàn ở đằng trước đang lái xe cũng không nhịn được nghiêng đầu, nhìn làn da non mịn, mặt mày tinh xảo của Bạch Hinh.
Anh cũng rất khó tưởng tượng, cô gái nhìn như mảnh mai nhưng lại kiên cường này, khi sinh sống ở nông thôn sẽ như thế nào.
“Ừm, là sự thật.”
Bạch Hinh không có cảm thấy chuyện cũ của bản thân cần được giấu diếm, ngược lại thoải mái hào phóng thản nhiên nói: “Thật ra chị là một cô nhi, sinh ra đã bị ném ở trên núi hoang , là cha mẹ nuôi của chị lên núi cắt rau dại phát hiện ra, nên đưa chị về nhà nuôi lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-492.html.]
Nhà của cha mẹ nuôi cô rất nghèo, nhưng sau khi nhặt cô về, lại vẫn cắn răng, nuôi cô lớn lên, hơn nữa còn đưa cô đi học cho tốt nghiệp Sơ trung.
Ở trong hoàn cảnh gian khổ trưởng thành, Bạch Hinh đã hiểu chuyện từ sớm, biết trong nhà rất khó khăn, cho nên mặc dù cha mẹ nuôi của cô có đảm bảo, chỉ cần cô có thể thi được, bọn họ mặc dù có đập nồi bán sắt cũng nuôi cô đến Cao trung, nhưng cô vẫn dứt khoát xé nát tờ giấy báo trúng tuyển, ngược lại ra ngoài tìm việc kiếm ống, lấy tiền trợ cấp gia dụng.
Mà ở niên đại đó, thật ra tốt nghiệp sơ trung cũng đã đủ dùng, hơn nữa Bạch Hinh trời sinh thông minh hơn người bình thường, rất biết làm việc, lại cần cù chịu khó, cho nên tìm một công việc đối với cô là không khó.
Rất nhanh cô đã trở thành một công nhân của một xưởng dệt vải.
Công nhân, thân phận này mặc dù tới thập niên 80 này, vẫn là một công việc khiến người ta tôn kính, mỗi người hâm mộ hướng tới.
Nhưng Bạch Hinh trời sinh có tầm mắt nhìn xa trông rộng không thỏa mãn tại đây.
Cho nên khi nền kinh tế đất nước bắt đầu phục hồi, cô đã nắm bắt cơ hội bán công việc của mình, xoay trở và khởi nghiệp bằng số tiền kiếm được, và từng bước phát triển công việc kinh doanh của mình đến ngày nay.
Nói câu thật sự.
Từ một nữ công nhân bình thường trong nhà máy dệt trở thành nữ sếp của một doanh nghiệp lớn, Bạch Hinh đã phải trải qua bao khó khăn, gian khổ mới có được như ngày hôm nay.
“Cũng may hiện tại chị đã vượt qua nó, cuộc sống hiện tại của chị tuy không rực rỡ như nhiều người nhưng cũng được gọi là sung túc.” Chú ý tới đôi mắt nhỏ lo lắng của Tại Tại, Bạch Hinh ra vẻ thoải mái cười nói.
Câu này của cô là thật.
Đau khổ trong quá khứ đã qua, hiện tại cô đi ra bên ngoài, ai thấy được không cung kính mà gọi cô một tiếng “Bạch tổng”?
Tiếc nuối duy nhất của cô chính là năm đó không được tiếp tục đi học, không có biện pháp bước vào cổng trường đại học.
Nhưng mà dù vậy, Bạch Hinh cũng không từ bỏ sự khát khao đối với tri thức.
Cô hiểu rằng việc đọc nhiều hơn và làm giàu cho bản thân mọi lúc đều mang lại lợi ích to lớn cho bản thân cô.
Cho nên mặc dù không thể đi học, cô cũng không từ bỏ việc học tập.
Bây giờ, kiến thức của cô thực sự không kém hơn một số sinh viên tốt nghiệp đại học, và năng lực, kinh nghiệm và thành tích của cô cho đến nay chắc chắn hơn hẳn những người đó.
Bởi vậy dù có tiếc nuối, nhưng khi đối mặt với lựa chọn của bản thân, Bạch Hinh chưa bao giờ hối hận.
Bạch Hinh không hề chú ý tới.
Khi cô kể về quá khứ của mình với vẻ mặt thoải mái, toàn thân cô toát lên vẻ quyến rũ khó có thể so sánh được.
Không chỉ có Tại Tại bị cô hấp dẫn đến mức không thể rời được mắt, ngay cả Ninh Hàn cũng nhịn không được liên tiếp đưa ánh mắt dừng ở trên người cô.
Cũng may anh điều khiển xe rất chậm và êm, như vậy một đường đi tới nơi, cũng không xả ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Bạch Hinh đưa Tại Tại đi dạo phố là một cửa hàng bách hóa mới mở.
Trung tâm mua sắm này rất lớn, hàng hóa trong đó rực rỡ, từ quần áo đến kim thêu, đều có thể mua ở đây, chất lượng đều là loại nhất.
Trang phục và trang sức của công ty Lan Hinh cũng có rất nhiều ở bên trong, thậm chí còn có được một chuyên khu độc lập.
Nhưng Bạch Hinh lại không mang Tại Tại đi mua đồ nhà mình, mà là đi nơi khác.