Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 474
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:20:29
Lượt xem: 18
Tại Tại tạm dừng một chút, như đang cân nhắc lời nói, cuối cùng cũng từ bỏ, nhưng sau đó tìm một xưng hô ngẫu nhiên: "Chị ơi, chị có biết em là ai không?"
“Cô…… Cô là ai?”
Viên Uyển lắp bắp hỏi.
Hiện tại cô đã bắt đầu hoài nghi, có phải theo như lời của chị gái ngu ngốc nhà cô ta, đối phương chỉ là một tiểu tình nhân của anh Ninh, đến tột cùng thân phận này có phải thật hay không?
Viên uyển nghĩ như vậy , không phát hiện ra ánh mắt Tại Tại nhìn cô ta trở nên vi diệu hơn.
“Cho chị một cái nhắc nhở, em họ Ninh.”
Tại Tại cũng không trực tiếp công bố thân phận của chính mình, giống như mèo vờn chuột vậy, bắt được cũng không ăn, lại muốn nghịch ngợm chơi đùa trong chốc lát, sau đó lại suy xét có nên ăn luôn con chuột đó hay không.
“Ninh?”
Đột nhiên ý thức được cái gì, đồng tử Viên Uyển co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người kia mà cẩn thận nhìn.
Sau một lúc lâu, dưới chân cô ta mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té ngã trên mặt đất.
“Cô…… Cô là……”
“Ừm, chính là như chị suy nghĩ đó.”
Tại Tại đi trước một bước nhìn thấy tâm tư của đối phương, gật gật đầu, cô nhàn nhã mà khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng vào trên lan can của cầu thang, hơi hơi nâng cằm lên, học bộ dáng của anh ba nhà mình, lấy ra cái tư thái được nuông chiều cao ngạo tùy hứng còn ra vẻ, cười lạnh một tiếng.
“Cho nên, hai chị em nhà chị sao lại tự ý chạy đến nhà tôi, ý đồ động thủ với tôi, nhục mạ tôi, còn muốn thị uy với tôi nữa?”
Mỗi một câu nói, Tại Tại liền đi xuống một bước trên cầu thang, từng bước tới gần đối phương, cho đến khi khiến Viên Uyển liên tiếp lui về phía sau.
Cuối cùng, hai bên đứng yên ở trước cửa biệt thự, Tại Tại mới dừng chân lại, không hề đi nữa.
“Tôi…… Thực sự xin lỗi.” Viên Uyển xấu hổ nhỏ giọng xin lỗi.
Hiện tại hai từ hối hận không thể hình dung được tâm tình của cô ta lúc này, Viên Uyển hận không thể cho thời gian quay ngược lại, vậy cô ta thề, hôm nay nhất định bản thân sẽ không đặt chân đến Ninh gia dù chỉ nửa bước!
Đáng tiếc, hết thảy đều đã chậm.
Cô gái nhỏ trước mắt này, là em gái của người đàn ông mà cô ta ái mộ, khả năng cao sẽ trở thành em chồng của cô.
Còn tại Tại sau khi nghe thấy đối phương xin lỗi, không chỉ có bất động, còn lộ ra một nụ cười ác ý.
“Chị không cần phải xin lỗi tôi đâu, dù sao thì tôi đã báo cảnh sát, trong chốc lát có chuyện gì, thì chị cứ đi theo chú cảnh sát nói đi. Còn có……”
Tại Tại dừng một chút, cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá Viên Uyển một vòng, ngay sau đó cười khinh thường.
“Chị và chị của chị trông, còn chả đẹp bằng anh ba của tôi, còn muốn lấy anh cả của tôi? Thật là người xấu nhưng suy nghĩ lại khá đẹp đó nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-474.html.]
Viên Uyển đã không nghĩ ra sắc mặt lúc này của mình ra sao, dù sao khẳng định rất khó xem.
Cô ta bị một câu cuối cùng của em gái anh Ninh đả kích lòng tự tin rất nhiều, cuối cùng chật vật vạn phần chạy khỏi biệt thự Ninh gia, lúc chạy ra đó, khóe mắt có chút nước mắt ủy khuất.
Đáng tiếc không ai thương tiếc cô ta cả.
Thành công đem người đuổi đi, Tại Tại tức khắc suy sụp hạ mặt, có chút không vui vẻ mà quay người trở về, cầm lấy điện thoại, gọi điện cho bác cả.
—— cáo trạng!
Cô không hề cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì cả.
Bé con ở bên ngoài bị ủy khuất, phái cáo trạng với phụ huynh không hề xấu chút nào.
Hơn nữa cô còn cố ý cáo trạng cho mỗi bác cả, cũng không nói cho ba ba và mẹ biết, nếu thực sự để cho ba mẹ biết, thì anh cả nhất định sẽ bị ba ba đánh cho một trận, còn bị mẹ dạy dỗ nữa.
Nhưng Tại Tại không biết, trên thực tế bác cả mới là mối nguy hiểm tồn tại lớn nhất trong nhà.
Nhưng ai kêu Cố Hành chiều mấy đứa trẻ nhà ông làm gì, cho nên ở trong mắt Tại Tại, phụ huynh trong nhà, ngoại trừ bà nội ra thì bác cả là người ôn nhu nhất trong nhà.
……
“Bé con ngoan nào, chúng ta không tức giận, bác cả vừa lúc ở thành phố A, cách Ma Đô rất gần, chờ bác cả làm xong việc hôm nay, liền qua chống lưng làm chủ cho con được không?”
Cố Hành ở đầu bên kia của điện thoại sau khi nghe thấy tiếng nói ủy khuất của công chúa gái nhỏ, vội nhẹ giọng dịu dàng an ủi cô.
Nhung mà trợ lý mới đứng trước mặt ông lại đang run bần bật cả.
Không vì nguyên nhân nào khác, biểu tình lúc này của Cố tổng thật sự rất là đáng sợ!
Đặc biệt là khi nghe thấy cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia ủy khuất nức nở, biểu tình đó……
Dưới đáy lòng trợ lý bắt đầu niệm cho mấy người can đảm dám động đến tâm can bảo bối của Boss.
Đang sống không vui vẻ à? Sao cứ phải đi tìm đường chết vậy.
Thật ra Tại Tại cũng không khóc.
Cô không phải là kiểu người động tí là khóc, tâm lý yếu ớt .
Chỉ là một đứa trẻ ở bên ngoài chịu ủy khuất, không ai an ủi, tự mình kiên cường, nhịn một chút cũng liền qua, nhưng khi thấy phụ huynh nhà mình, lại còn được an ủi một cách ôn nhu nữa, trong nháy mắt nỗi ủy khuất đó trong hơn vạn phần, trực tiếp khiến cho cảm xúc của cô d.a.o động.
Nước mắt giống như chiếc vòi nước bị hỏng van, căn bản không dừng được.
Cuối cùng vẫn được bác cả ôn nhu dỗ dành, lại nghe thấy ông hứa hẹn hôm nay sẽ về chơi cùng với cô, Tại Tại mới thút tha thút thít, dừng lại, nói với microphone: “Bác cả nhanh đến đây nha, cháu chờ bác.”
“Được.” Cố Hành ôn nhu mà lên tiếng, chỉ là sau khi ông cắt đứt điện thoại, sắc mặt đó…… Trợ lý không dám nhìn.