Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-10-21 16:59:18
Lượt xem: 16
Rốt cuộc cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ, Quý Tử Nhiên nhanh chóng làm quen lại với nhau.
Hai người mỗi người mỗi tay cầm một lon nước ngọt có ga, vừa uống vừa trò chuyện về những sự kiện sau khi tạm biệt nhau của họ.
Đang nói chuyện được một nửa, còn bởi vì thực sự quá ồn ào, đã bị Ninh Hàn đuổi từ trong phòng bếp ra: “Muốn nói thì đi ra ngoài trong phòng khách mà nói, đừng có mà ở trong phóng bếp của tôi ồn ào nhốn nháo.”
Ảnh hưởng đến tâm tình nấu ăn của anh.
“Được rồi.” Bị xua đuổi, hai người không phải trẻ con những cũng không phải người lớn tức khắc xám xịt chạy ra.
Nhưng cái vấn đề đổi trận địa cũng không ảnh hưởng đến thú vui lẩm bẩm cùng nhau của hai người này.
Rốt cuộc Quý Tử Nhiên là một người lảm nhảm, mà Tại Tại hiển nhiên cũng không phải là một chủ nhà văn tĩnh.
Hai người nói chuyện từ Nam cho tới chí Bắc, cũng đã hiểu chung về tình hình hiện tại của nhau.
Năm đó sau khi khôi phục kì thi đại học, Quý Tử Nhiên cũng thuận lợi thi đậu đại học.
Nhưng thành tích của anh không tốt như mấy người Ninh gia, cho nên chỉ có thể vào được một trường đại học trọng điểm ở tỉnh lẻ, học hệ kiến trúc học, nhưng sau khi anh tốt nghiệp, lại làm thêm công việc liên quan đến thiết kế nội thất.
Nhưng sau khi làm việc trong đơn vị được nhà nước giao cho ba năm, Quý Tử Nhiên không tích góp được bao nhiêu tiền, cũng hiểu được một chuyện.
—— trời sinh anh có tính cách buông thả thích tự do không thích hợp làm công cho người ta.
Cho nên anh trong cái thời điểm quốc gia cải cách nhưng mọi người vẫn có tư tưởng khinh thương, không màng sự của phản đối cha mẹ, dứt khoát kiên quyết quyết định từ chức, một mình mang theo hành lý cùng chút tiền lẻ loi trong mấy năm làm công, liền chạy tới Ma Đô, xuống biển gây dựng sự nghiệp.
Thời gian đầu, cũng vì tích lũy vốn để gây dựng sự nghiệp, Quý Tử Nhiên đã làm đủ mọi công việc để kiếm sống.
Dọn gạch ở công trường , hay mua hàng giảm giá ở vỉa hè, phải mất thời gian gần nửa năm anh mới có thể tích góp đủ tiền, tổ chức một văn phòng làm việc về thiết kế nội thất của riêng anh.
Thật ra mà nói, dù đã tám tám năm nay, nhưng ngành này không phổ biến lắm trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-467.html.]
Không vì một nguyên nhân nào khác, trước đây người dân đã quen với lối sống tiết kiệm, mặc dù cuộc sống dần dần tốt lên, nhưng cũng có rất người có thể nguyện ý bỏ tiền ra để thuê nhà thiết kế về thiết kế lại nhà ở.
Mà trong mắt rất nhiều người bây giờ, trang trí nội thất chỉ đơn giản là quét vôi ve tường nhà, lắp thêm một vài cửa ra vào và cửa sổ, hay nhiều nhất là một cái bếp, là được rồi đúng chưa?
Cho nên lúc đầu Quý Tử Nhiên gây dựng sự nghiệp vất vả gian nan vô cùng, anh lại không có được sự ủng hộ từ trong nhà, nên chỉ có thể dựa hoàn toàn vào bản thân mình.
Còn may, sau đó phòng làm việc dần dần khởi sắc, lợi nhuận chuyển từ lỗ thành lãi, mọi thứ đang từ từ đi đúng hướng.
Hiện tại anh cũng tính như là một ông chủ không lớn không nhỏ rồi, tuy nói là không có nhiều tiền, nhưng ít ra đã dựa vào chính mình mà mua được nhà ở Ma Đô, hộ khẩu cũng chuyển đến đây, cũng coi như chính thức yên ổn tại đây rồi.
“Biết không, căn biệt thự này, chính là do một tay anh thiết kế hết đấy!” Quý Tử Nhiên đắc ý dào dạt mà cùng tiểu đồng bọn khoe ra nói.
Thật ra anh vẫn luôn giữ liên lạc với Ninh Hàn và Ninh Hàng.
Trước đây khi khởi nghiệp gặp rất nhiều khó khăn, Ninh Hàn biết được tình huống của anh còn cố ý lại đây dò hỏi anh có cần cậu ấy giúp hay không.
Nhưng khi đó đáy lòng Quý Tử Nhiên đang nghẹn một cảm xúc muốn chứng minh cho mẹ thấy thực lực của bản thân, cho nên rất có cốt khí cự tuyệt sự tương trợ của bạn tốt, nỗ lực hết mình để lập nghiệp.
Nhưng về sau phòng làm việc của anh vẫn nhận đơn thiết kế từ công ty của Ninh Hàn.
Rốt cuộc thì một người làm bất động sản, người còn lại làm thiết kế nội thất, hai người là hai kiểu bổ sung cho nhau trong nghề nghiệp, lại có tình bạn thuở nhỏ nên làm việc với nhau cũng thoải mái.
Ít nhất trong hiệp nghị hợp tác, hai bên đều lấy ra thành ý tương đối cao, sẽ không hố lẫn nhau.
“Đây là anh thiết kế sao? Thật là đẹp mắt, em rất thích phong cách này!”
Nghe thấy căn biệt thự này thực sự là do Quý Tử Nhiên thiết kế, Tại Tại rất nể tình mà vỗ tay khen ngợi, khen đến mức Quý Tử Nhiên giống như một con gà trống, ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý thiếu mỗi việc vểnh m.ô.n.g nữa.
Rõ ràng ở bên ngoài biểu hiện của anh rất ổn trọng và trưởng thành, cũng không biết vì cái gì, mà ở trước mặt mấy người bạn từ thuở nhỏ này, dường anh lại trở lại thành một thiếu niên đơn thuần rạng rỡ như ánh mặt trời trước kia, có thể chơi đùa với nhau mà không kiêng nể gì.
Hai người vẫn luôn buôn dưa lê bán dưa chuột tới khi Ninh Hàn kêu ăn cơm, đồng loạt chuyển dời trận địa của cuộc buôn sang bàn cơm.