Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:59:34
Lượt xem: 28
Trước cửa hội trường triển lãm tranh.
Cố Diệp Chu vừa mới chống xe tại chỗ, Tại Tại đã nhanh nhẹn xuống xe, xoay người thúc giục Cố Diệp Chu: “Anh Cố, mau, anh nhanh lên đi, chúng ta tới chậm mất rồi.”
“Không vội.” Cố Diệp Chu không nhanh không chậm xuống xe, thuận tiện khóa xe kỹ càng.
Triển lãm tranh lại không phải là biểu diễn, không tồn tại sự tiếc nuối của việc đến chậm không xem được phần trước, chỉ cần không phải kéo dài tới thời gian gần kết thúc cuộc triển lãm thì đều được, thời gian nào đi vào thì cũng có thể xem được toàn bộ các tác phẩm, cho nên thật sự là không phải sốt ruột.
Nhưng Cố Diệp Chu cứ bình tĩnh như một ông lão vậy, Tại Tại lại là người có tính tình nôn nóng, thấy anh không chút hoang mang, gấp đến độ thiếu chút nữa đã giậm chân.
“Anh nhanh lên đi nào!”
Cô gái nhỏ nóng nảy đến mức làm thanh âm run rẩy cả.
“Được rồi, đi thôi.” Cố Diệp Chu sau khi khóa xe kĩ, thuận tay tiếp nhận túi xách của Tại Tại, bên trong cũng không biết mấy thứ lung tung gì, nặng thật.
Vừa rồi anh có thấy, lòng bàn tay của Tại Tại bị đỏ lên.
Trên tay chợt mất đi một món đồ khá nặng, Tại Tại theo bản năng mà mở rộng vài ngón tay, hoạt động một chút cho m.á.u lưu thông .
Mắt thấy Cố Diệp Chu đã xách theo túi xách của cô bước vào cửa, cô không tự giác được mà nhếch khóe môi lên, vui vui vẻ vẻ đi theo sau anh.
Gấp gáp đến mức không chờ nổi lôi tay Cố Diệp Chu cùng đi xem tranh của bản thân.
Cánh tay không cầm túi xách của Cố Diệp Chu được Tại Tại nắm lấy tay áo, tiếp tục sải bước về phía trước..
Anh vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: “Em tới là xem các tác phẩm khác, hay là tới xem tranh do em vẽ thế?”
“Đi trước xem tranh em vẽ đã, xem xong lại xem của người khác.”
Tại Tại cũng không cảm thấy việc này có sự xung đột nào.
Được rồi, cô vui là được.
Cố Diệp Chu câm miệng không nói lời nào, vẫn luôn yên tĩnh bị Tại Tại lôi đi xem tranh.
Tác phẩm của Tại Tại rất dễ tìm, vừa vào cửa là có thể tìm thấy nó sau khi đi bộ thêm vài bước vào bên trong.
Một trong những bức tranh của cô được gắn trên một bức tường kính nhô cao, có bảng tên và số sê-ri ở phía dưới, cho biết đó là tác phẩm của họa sĩ nào, ở bên dưới là một chiếc hộp để cho tấm card do người thưởng thức bình chọn.
Trước khi mọi người vào cửa, trên tay bọn họ đều được phát cho một tấm card, ở trên có ba dòng trống, trên mỗi dòng có ghi số seri tác phẩm yêu thích và bình chọn cho tác phẩm đó.
“Anh cảm thấy thế nào?” Tại Tại đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía và hỏi Cố Diệp Chu về cảm nhận của anh về bức tranh của cô.
Cố Diệp Chu không trả lời vấn đề của cô, mà là cẩn thận xem đi xem lại bức tranh của Tại Tại.
Đây là một bức tranh Trung Quốc.
Phong cách tranh đậm chất trẻ thơ, với hình ảnh hai đứa trẻ dễ thương lăn những quả cầu tuyết với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, toàn bộ bức tranh tràn ngập sự vui tươi và hồn nhiên của những đứa trẻ đang nô đùa dưới tuyết.
Phong thái và biểu cảm của những đứa trẻ đều được khắc họa sống động đến mức mọi người không thể không mỉm cười khi nhìn thấy bức tranh này.
Đây là một tác phẩm khiến cho tâm trạng của người xem trở nên vui vẻ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-461.html.]
Nhưng nếu cẩn thận quan sát lại, thì sẽ phát hiện, những bỏ bóng tuyết đang được lăn đó, có rất nhiều gương mặt với nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng nếu nhìn tổng thể lại, tò mò chiếm đại đa số.
Mà hướng nhìn của những gương mặt đó đều hướng về cùng một phía, giống như đang tụ tập ở bên nhau, nhìn một chuyện náo nhiệt nào đó.
Bức tranh này cũng có tên, nhưng nó lại không gọi 《 Trẻ con lăn tuyết 》, mà gọi là 《 tụ tập xem náo nhiệt 》.
"Đó là một tên thật."
Nghe thấy thanh âm, Tại Tại theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy một cụ ông đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước tác phẩm của cô mà cười vui vẻ.
Mà Cố Diệp Chu không biết từ khi nào đã xem xong bức tranh này, đứng ở bên người cô, rõ ràng đang chờ cô tiếp tục dẫn anh đi xem bức tranh khác của bản thân.
“Bức tranh này anh cảm thấy em vẽ như thế nào?”
Không biết vì cái gì, Tại Tại lại rất chấp nhất với những đánh giá của Cố Diệp Chu về tranh của mình.
Cố Diệp Chu vẫn không mở miệng, nhưng anh lại cầm tấm card lên trước mắt Tại Tại.
Tại Tại tập trung nhìn vào, thẻ bình chọn của Cố Diệp Chu đã ghi số seri của tác phẩm của cô.
Hết thảy vẫn không nói gì.
Xem và hiểu ý tứ của anh, cô không nhịn được vui vẻ mà cười rộ lên, ngay sau đó lại giống như trộm lại gần bên tai anh, nhỏ giọng.
“Chúng ta như vậy, có thể khiến người ta cho rằng em dẫn anh tới là để bình chọn cho em không?”
Cô bắt đầu hơi thận trọng.
Sợ rằng Cố Diệp Chu xem tình cảm thanh mai trúc mã bấy năm với cô, mới giúp đỡ bầu một phiếu cho cô.
Nếu thực sự là như vậy……
Coi như là cô đạo đức giả, cô tình nguyện không cần.
Cố Diệp Chu dường như chỉ liếc mắt một cái là có thể xem hiểu tâm tư trong lòng của cô gái nhỏ trước mắt này, nhẹ nhàng nói: “Anh không phải là kiểu người vì tình cảm mà có thể bỏ qua nguyên tắc cân bằng của bản thân.”
Cho nên nói, là bức tranh của Tại Tại đã đả động tới cảm xúc của anh, nên anh mới bầu chọn cho cô.
Nghe và hiểu ngụ ý của Cố Diệp Chu, hai mắt Tại Tại sáng ngời, vui vẻ đến mức trực tiếp nhào lên nắm lấy cánh tay của anh, còn làm nũng mà lắc: “Vẫn là anh Cố của em tinh mắt nhất!”
Khuôn mặt đáng yêu của cô gái nhỏ gần trong gang tấc, không biết vì sao, tuy ngày thường đã quá quen thuộc với gương mặt này rồi, Cố Diệp Chu đột nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.
Chẳng lẽ thân thể của anh cũng xuất hiện vấn đề gì rồi?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, anh đã bị Tại Tại kéo đến bức tranh thứ hai.
Bức tranh này cũng là tranh của Tại Tại.
Không giống như bức ở trước, bức tranh này được sắp xếp treo ở vị trí tận cùng ở bên trong, ở một vị trí dễ thấy nhất.
Mà trước bức tranh này lại tụ tập không ít người.
Tại Tại tinh mắt còn thấy cả giáo sư Lâm cũng ở bên trong.
Hai người bọn họ cũng lớn như vậy, giáo sư Lâm lại không phải mù, tất nhiên chú ý tới sự xuất hiện của đồ đệ.