Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:51:23
Lượt xem: 22
Không biết bản thân đang ngầm chửi em trai, nên mới dẫn ra cái chuyện này, Ninh Hàn nghe thấy em gái muốn cùng anh đi đến Ma Đô, phản ứng đầu tiên cũng không phải là cự tuyệt, mà là đang trầm tư. Anh đang tự hỏi sau khi bản thân mang em gái rời khỏi đây, có thể chăm sóc tốt cho cô được không.
Đáp án là có thể.
Vậy không thành vấn đề.
Ninh Hàn dứt khoát lưu loát gật đầu nói: “Được, anh sẽ bảo trợ lý mua thêm cho em một vé máy bay.”
“Oh yeah, cảm ơn anh cả!”
Tại Tại vui vẻ mà nhảy lên, cũng không còn tâm tư ăn cơm, trực tiếp cộp cộp cộp chạy lên trên lầu, đi thu dọn hành lý.
“Bé con, cháu phải ăn xong cơm đã chứ?” Bà Ninh nhìn thấy cháu gái mới ăn được một nửa bát cơm, vội giương giọng kêu gọi cô trở về.
Tiếc là lúc này Tại tại đang xúc động quá, làm sao mà nghe được tiếng bà nội, căn bản là không đáp lại.
“Đứa nhỏ này, thật đúng là……”
Bà Ninh có chút không vui vẻ mà trách cứ cháu gái, nhưng lại luyến tiếc mắng, nên dứt khoát bỏ qua tiếp tục ăn cơm.
Kẻ đầu sỏ dẫn tới việc em gái mới ăn được một nửa đã chạy như bay lên lầu, yên lặng ăn xong phần cơm của mình cũng chạy luôn.
Trụ sở chính của hắn ở thủ đô còn có một số việc phải làm, làm xong liền có thể đến Ma Đô.
Trước khi lên đường đến Ma Đô, triển lãm tranh top 30 do cuộc thi vẽ tranh tổ chức đã diễn ra trước.
Triển lãm tranh này kéo dài trong ba ngày liên tục, không cần mua vé vào cửa, khách tham quan chỉ cần giữ lịch sự, yên tĩnh trong suốt thời gian tham quan là có thể vào cửa tùy ý.
Tác phẩm của bản thân được trưng bày, Tại Tại khẳng định phải đến xem.
Cũng không có ý gì khác, chỉ đến và tham quan.
Lần này cô không mời cả nhà đi cổ vũ nữa, chỉ là hẹn Cố Diệp Chu cùng nhau đi.
Lại nói tiếp, Cố Diệp Chu có thể cùng với cô đi đến buổi triển lãm cũng là một chuyện ngoài ý muốn.
Vốn dĩ Tại Tại hẹn là anh ba cô, kết quả cái tên hỗn đản kia nửa đường không biết nhận được cái tin tức gì, ấy vậy mà để cô leo cây.
Lại còn tìm một cái lí do có lệ để lừa dối cô.
Anh nói anh muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Nếu không phải Ninh Hiên chạy trốn nhanh, Tại Tại thật sự rất muốn lôi về chất vấn: “Chẳng lẽ trước kia anh không được hạnh phúc hả?”
Cũng mặc kệ quá trình như thế nào, sự thật là cô bị leo cây.
Ấy vậy mà chuyện này xảy ra đột nhiên, Tại Tại cũng không thể tìm được người cùng với cô đi buổi triển lãm, vốn định dứt khoát đi một người, kết quả ra cửa lại gặp được Cố Diệp Chu cũng trung hợp ra cửa.
Ma xui quỷ khiến, Tại Tại đi lên hỏi.
“Anh Cố , hôm nay anh có rảnh không?”
“Có, sao?”
Cũng thật trùng hợp, Cố Diệp Chu cũng được nghỉ hè, hơn nữa không cần đi bệnh viện thực tập.
Vậy còn gì phải do dự nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-460.html.]
Tại Tại lập tức hưng phấn mời Cố Diệp Chu: “Anh Cố, anh có thể cùng em đi tham quan cuộc triển lãm tranh này được không? Em đi có một mình, nên cô đơn lắm.”
Nói, cô còn lộ ra một cái biểu tình đáng thương.
Cố Diệp Chu vốn định uyển chuyển cự tuyệt vừa thấy dáng vẻ này của cô, lại mềm lòng, nhịn không được gật đầu nói: “Được, em chờ anh quay về đổi quần áo.”
“Vậy anh nhanh lên nhá!”
Tại Tại gần như không thể chờ đợi để đẩy Cố Diệp Chu về nhà anh, còn thuận thế đi vào Cố gia luôn.
Tiến vào Cố gia, nhìn thấy ông Cố đang ngồi ở trên sô pha, Tại Tại sửng sốt, ngay sau đó ngoan ngoãn chào: “Cháu chào ông Cố ạ.”
“Tốt tốt, ở chỗ này có trái cây, Tại Tại có muốn ăn hay không?”
“Muốn!”
Tại Tại khi còn nhỏ thường xuyên tới Cố gia chơi, sau khi lớn lên cũng thi thoảng sang chơi, nên cũng khá quen thuộc với ông Cố, lúc này thừa dịp Cố Diệp Chu lên lầu thay quần áo, cô quen cửa quen nẻo mà ngồi xuống bên cạnh ông Cố, đưa tay lấy tăm và nĩa để ăn.
Răng rắc răng rắc……
Ăn xong miếng dưa hấu thứ sáu, Cố Diệp Chu rốt cuộc cũng thay xong quần áo, từ trên lầu xuống.
“Sao anh thay lâu như vậy?”
Nhìn thấy Cố Diệp Chu chỉ thay mỗi cái áo sơ mi mà thôi, Tại Tại có chút bối rối hỏi.
“Thuận tay tìm một món đồ.”
Cố Diệp Chu không có giải thích quá nhiều, chỉ là chủ động tiếp đón Tại Tại ra cửa: “Chúng ta đi thôi.”
“Được, tạm biệt ông Cố.”
Tại Tại tạm biệt ông Cố , sau đó nhanh chân đuổi kịp Cố Diệp Chu chân dài.
Kể từ khi cô bước sang tuổi mười tám, chiều cao của cô dường như đã trưởng thành, nó hoàn toàn cố định ở mức 1,65 mét, mặc kệ cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cao thêm.
Cho nên hiện tại cô đi cùng Cố Diệp Chu 1m85 hơn kém nhau tận 20 cm, đứng cùng nhau giống như ...
“Anh có cảm thấy hai chúng ta đi với nhau giống như ba ba đang dẫn con gái đi không?”
Nói xong, Tại Tại còn cảm thấy câu này của mình khá buồn cười rồi cười rộ lên, Cố Diệp Chu thì bất đắc dĩ mà nhìn cô.
“Anh không sinh được cô con gái lớn như em.”
“Hứ! Anh cũng không được làm ba em!”
Tại Tại ngạo kiều nghiêng đầu bước lên ghế sau xe đạp của Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu mua được ô tô, nhưng hằng ngày anh vẫn thích đạp xe đạp ra cửa.
Thứ nhất có thể rèn luyện thân thể, thứ hai khi đi các con ngõ nhỏ hẹp ở đây cũng khá tiện lợi.
Mà anh cũng thích đạp xe, thích cái cảm giác đạp xe hưởng gió mát đi qua các con ngõ nhỏ.
Tại Tại đưa tay nắm lấy eo thon của Cố Diệp Chu, hơi hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ từng cơn gió nhẹ nhàng khi ngồi trên xe đạp.
“Em nói nè, đi như thế này cũng thật thoải mái!” Vẻ mặt cô mới lạ mà cảm thán.