Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 442
Cập nhật lúc: 2024-10-19 21:44:37
Lượt xem: 25
Cuối cùng Ninh Hiên bị lời nói của Cố Diệp Chu nói có sách mách có chứng thuyết phục, quyết định hôm nào đó nếu có thời gian rảnh rỗi hơn, lại đây bệnh viện vào khoa tinh thần, tán gẫu với bác sĩ bên trong một chút.
Sau khi làm xong quyết định này, Ninh Hiên dường như đã buông được một nỗi lo lớn trong lòng xuống, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền vui vẻ mà tạm biệt bác sĩ Cố phải ở lại bệnh viên trực đêm khổ sở, sau đó tiêu sái ngân nga đôi ba câu ca linh tinh do em gái anh nghĩ ra rồi bước đi.
Cố Diệp Chu: “……”
Cho nên rốt cuộc tên khùng này tới đây làm gì?
Vấn đề này, khả năng ngay cả bản thân Ninh Hiên cũng không thể nói rõ.
*
Từ sau khi《 thành hiệp 》 chiếu thành công, đã lấy tư thế như chẻ tre chiếm đoạt các rạp chiếu phim lớn.
Mọi người dường như trong một đêm đều thành fan cuồng của 《 thành hiệp 》, sôi nổi ùa vào trong rạp chiếu phim, mà vẫn còn có người đang xếp hàng đợi vào.
Lần đầu tiên thì đi xem cùng người yêu, lần thứ hai đi xem cùng người nhà, lần thứ ba đi xem cùng nhân viên……
Nhờ sự đóng góp nhiệt tình của khán giả, doanh số phòng bán vé của 《 thành hiệp 》 rất cao.
Ngoại trừ một số bộ phim kinh điển vẫn chiếm tỷ lệ nhất định, còn lại đều do 《 thành hiệp 》 chiếm lĩnh, có một số rạp chiếu phim kha khá trong một ngày chiếu 《 thành hiệp 》đến bảy tám lần.
Như vậy, mà vẫn từng đợt chật ních, vé phim cung không đủ cầu.
Bức tranh cấp độ hiện tượng này nghiễm nhiên được một số phương tiện truyền thông tin tức chú ý và đưa lên các tờ báo trong ngày.
Khi mà Tại Tại từ trên báo chí nhìn thấy bộ phim của anh ba mình phát nóng như vậy, nội tâm có chung vinh dự đồng thời, cũng có chút tò mò: “Hiện tại doanh số phòng bán vé nhiều hay ít?”
Ninh Hiên liền ngồi ở chỗ đối diện em gái đang ăn dưa hấu.
Nghe vậy, anh buông vỏ dưa đã gặm được một nửa xống, hàm hồ trả lời: “Trước mắt mới có được hơn 30 vạn thôi, hiện giờ phim mới chiếu được có một tháng, ở một số rạp chiếu phim ở xa xôi còn chưa báo cáo doanh thu lên, tổng thể có lẽ sẽ nhiều hơn số tiền này khá nhiều.”
Đừng tưởng rằng 30 vạn là ít.
Đây chính là thập niên 80, một tấm vé mới mất có một mao, mà chỉ trong một tháng đã có thể kiếm được hơn 30 vạn trở lên, đủ có thể thấy tiềm lực của 《 thành hiệp 》 lớn đến bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-442.html.]
Hơn nữa số tiền đầu tư vào 《 thành hiệp 》, tính toán hết tất cả cũng chỉ mất có hơn 25 vạn mà thôi.
Nói cách khác, đến bây giờ, Ninh Hiên không chỉ thu hồi toàn bộ kinh phí của bộ phim, mà còn kiếm được thặng dư.
Đương nhiên, trước mắt thì số tiền này này còn không thuộc về anh, sau khi chia cho chuỗi rạp và công ty phân phối, phần còn lại là thu nhập thuộc về đoàn làm phim của họ.
Đúng vậy, đoàn phim.
Đừng quên, lúc trước Ninh Hiên khi mà lừa dối nam chính đến quay phim, đưa cho không chỉ là thù lao đóng phim, mà còn là tiền hoa hồng của bộ phim này.
Mà mấy người trong đoàn phim được chia tiền hoa hồng lại không chỉ có mình Nghiêm Phong, sẽ còn có mấy nhân vật trọng yếu, tỷ như phó đạo diễn, ngay cả Tại Tại cũng được tính.
Đúng vậy, thân là em gái có quan hệ tốt nhất với đạo diễn, Ninh Hiên sao có thể hố em gái làm việc không công cho anh được?
Thật ra anh đã lấy phần tiền thù lao của em gái cho vào phần tiền đầu tư của bộ phim này, mà số tiền này được chia làm hai phần.
Bộ phim nổi tiếng, lời to, như vậy phần tiền nên thuộc về Tại Tại tất nhiên sẽ thuộc về cô.
Nhưng nếu bộ phim này lỗ, Ninh Hiên bồi hết tiền, cũng vì thế mà nợ ngập đầu, như vậy số tiền lãi này sẽ không hề tồn tại, dù sao Ninh Hiên cũng sẽ không để em gái cùng mình gánh vác số nợ nần này được.
Cũng may Ninh Hiên che giấu tốt quá, không hề suy nghĩ gì tới việc này trước mặt em gái, thế cho nên đến nay Tại Tại còn không biết bí mật này.
Hiện giờ cô chỉ đơn thuần vui vẻ vì bộ phim của anh đang rất nổi tiếng.
Tại Tại vỗ tay bôm bốp, nhìn anh ba đầy mong đợi: "Anh ba thật tuyệt, khi nào anh lấy tiền đãi thì em một bữa thịnh soạn vậy? Đương nhiên, nếu anh muốn mua cho em thêm mấy bộ quần áo mới hay là giấy dép gì đó làm quà cũng không sao cả, em sẽ không khách sáo đâu nha!"
À, thì ra vui vẻ là vì vậy à.
Ninh Hiên liếc xéo nhìn em gái một cái, ngay sau đó dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài duỗi ra, dùng một loại ngữ khí thở dài giọng điệu còn rất đắc ý: “Ai nha, không biết vì cái gì, hôm nay đột nhiên mình lại thấy chân mỏi thế nhỉ.”
Một bên nói, một bên còn nhìn về phía Tại Tại đang ngồi.
Tại Tại: Hiểu mà.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu tinh xảo treo lên nên nụ cười nịnh nọt có chút không phù hợp, nắm tay nhỏ thành nắm đấm, đ.ấ.m nhẹ nhàng từng cái vào chân anh ba, còn thường xuyên hỏi han ân cần: “Khách quan, xin hỏi lực đạo này có thích hợp không ạ? Có muốn nặng hơn hay là nhẹ hơn không ạ?”
“Ừm, tạm được, tiếp tục bảo trì đi.”