Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:17:09
Lượt xem: 94

“Chị Tô, em xin chị đấy, ngày thường chị hay gửi thư bên ngoài, sau khi mua về nhất định sẽ dùng những con tem này, coi như là chị tích trữ trước đi.” Tiểu Táo khóc lóc , chỉ kém chưa quỳ xuống cầu xin Tô Hân Nghiên.

Nhìn anh ta biểu hiện khoa chương, Tô Hân Nghiên hơi có chút buồn cười nói: “Tôi cũng chưa nói không mua a, nhưng em cho chị xem trước là tem gì nha, từ đó chị mới quyết định mua hay không mua.”

Nói đến tem, Tô Hân Nghiên chỉ biết đến một số con tem hầu phiếu nổi tiếng sau này.

Cô không phải là người mê tem, cũng không biết nhiều về tem nhưng chắc hẳn những người đời sau không ai không biết đến uy tín của tem hầu phiếu.

Đó là con tem có thể bán với giá trên trời tỉ như trăm vạn trở lên!

Tô Hân Nghiên mơ hồ nhớ rõ, tem hầu phiếu được phát hành từ năm 80, hiện tại mới năm là năm 74, qua năm nữa cũng mới là năm 75, khoảng cách lúc tem hầu phiếu phát hành còn sớm đâu.

Bất quá chuyện này cũng nhắc nhở Tô Hân Nghiên, chờ đến khi tem hầu phiếu phát hành, cô hoàn toàn có thể đi mua từ mười bộ tem trở lên.

Về sau mỗi đứa trẻ sẽ cho mấy bộ tem hầu phiếu, bốn bỏ năm lên, ước chừng tương đương mỗi người cho mấy căn phòng, xem như cho trước chúng tiền cưới vợ hoặc của hồi môn.

Tô Hân Nghiên trong lòng đang tính toán lớn, thẳng đến khi Tiểu Táo lấy ra hai bản tem giống nhau như đúc cho cô xem, lúc này mới hoàn hồn.

“Đây là tem gì?”

Bộ tem mới này chỉ có ba con tem, mỗi con có mệnh giá 8 mao. Các họa tiết trên tem là 'Người đưa thư nhân dân', 'Đoàn kết và hữu nghị', 'Vạn lý trường thành', hoặc số sê-ri của tem chữ J.

Tiểu Táo phủi bụi không tồn tại trên những con tem, nói: “Đây là 《 Vạn quốc bưu chính liên minh thành lập một trăm năm kỷ niệm 》 tem, nghe phía trên nói đây là một bộ tem sau này rất có giá trị, em còn mua một bộ giấu đi, chị Tô trong nhà nhiềucon, mua thêm hai bộ này về, lưu trữ về sau cho làm đồ gia truyền cũng được.”

Tô Hân Nghiên cười như không cười mà nhìn Tiểu Táo một cái.

Người này vừa mới còn nói chính mình cầu ông cáo bà mới bán được một bộ, hiện tại lại nói chính mình mua một bộ, đây đương mình thành ông nào rồi?

Tiểu Táo bị Tô Hân Nghiên nhìn đến chột dạ, chỉ có thể ngây ngô cười.

Nội tâm đang cầu nguyện đối phương có thể hảo tâm bỏ tiền đem hai bộ dư lại mua đi, bằng không anh cũng chỉ có thể tiếp tục tự xuất tiền túi, đem nhiệm vụ hoàn thành.

Cũng may, Tô Hân Nghiên thành toàn cho cầu nguyện của Tiểu Táo.

“Nơi này còn thừa nhiều ít bộ, đều cho chị đi.”

“Dạ dạ, cảm ơn chị!” Tiểu Táo lập tức vui vẻ lấy tem.

Nhiệm vụ phía trên công đạo yêu cầu mỗi người cần thiết bán ra ba bộ tem, nhưng cũng không nói nơi này cũng chỉ có này ba bộ tem, trên thực tế bưu cục lần này tổng cộng lấy vào tám bộ.

Chính anh mua một bộ, còn thừa bảy bộ, tất cả đều bán.

Thu thập xong rồi, anh ta còn nhiệt tình hỏi: “Chị Tô chị còn mua nữa không, chỗ em cong mấy bộ, chị mua tiếp cũng được.”

“Không cần, mấy bộ kia em giữ lấy, giống như em nói, về sau truyền cho con cháu em làm đồ gia truyền cũng không tồi.” Chính mình đã chiếm lợi to, Tô Hân Nghiên cũng không tính toán đi cướp đoạt cơ duyên của người khác.

Tuy rằng không biết mấy bộ tem này, nhưng Tô Hân Nghiên mơ hồ biết, niên đại 70 phát hành xuất bản tem kỷ niệm, ở đời sau cũng có thể bán ra một cái giá cao.

Chẳng sợ bộ tem kỷ niệm này so kém tem hầu phiếu giá trị cao, nhưng giá của nó cũng cao,

Dù sao mua về cũng không lỗ.

Mệnh giá của một con tem là tám mao, một bộ có ba tem, bảy bộ tổng cộng là sáu đồng tám mao.

Tô Hân Nghiên trực tiếp đưa hai đồng cho Tiểu Táo: “Không cần thối tiền lẻ, em lấy cho chị chút tem khác, làm nhanh lên.”

“dạ dạ.” Tiểu Táo đã cười híp mắt.

Có thể một lần bán được nhiều tem như vậy, anh ta cũng sẽ có khen thưởng.

Mua xong tem, Tiểu Táo còn tặng một cuốn đựng tem mỏng, không phải rất lớn, cũng chỉ có vài tờ, nhưng cũng để Tô Hân Nghiên đặt những con tem đó.

“Cảm ơn.” Tô Hân Nghiên đem tem tất cả đều cất vào bưu sách, sau đó cùng Tiểu Táo từ biệt, quay đầu đi Cung Tiêu Xã đặt và mua hàng tết.

Chờ khi cô về nhà, mang theo bao lớn bao nhỏ, còn nhiều hơn khi cô mang đồ ra ngoài.

Tiểu Tại Tại trước cửa sân cùng anh ba bé chơi đùa, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của mẹ, lập tức chân ngắn chạy lon ton tới.

“Mẹ ~” tiểu nãi âm kéo thật dài, còn có một tia rung động.

Có thể thấy được bé thật sự thực vui vẻ khi nhìn thấy mẹ.

Tô Hân Nghiên nửa đường dừng xe, ngồi xổm xuống vẫy tay, mỉm cười đem con gái ôm lấy, lại đối với Ninh Hiên chậm chạy một bước vẫy tay: “Tiểu Hiên, tới.”

Ninh Hiên ngoan ngoãn chaỵ lại, cũng bị mẹ ôm vào lòng.

“Thật nặng nha, Tại Tại cùng Tiểu Hiên của chúng ta lại béo rồi.”

Tô Hân Nghiên dùng một chút lực, đem hai đứa nhỏ cùng nhau bế lên, nghiêng người lên xuống, cảm thấy thật nặng…

Thiếu chút nữa đem cô đè bẹp.

Chờ bọn nhỏ lại lớn lên một ít, chắc cô không ôm nổi bọn họ, đây có lẽ à nỗi đau của việc con cái trưởng thành.

“Mẹ, con nặng lắm đấy, mẹ đừng ôm con.” Ninh Hiên đỏ mặt sau khi được mẹ ôm, sau đó lại dãy dụa muốn xuống.

Cậu không muốn mẹ bị mệt.

“Tại Tại cũng muốn xuống!” Tiểu Tại Tại nếu mẹ chỉ ôm có mình bé có lẽ bé cũng không suy nghĩ nhiều nhưng nhìn anh trai như vậy bé cũng muốn xuống.

Bọn nhỏ ngoan như vậy, Tô Hân Nghiên tự nhiên vui mừng nhưng đồng thời cũng sẽ không khó xử chính mình, dứt khoát thả hai đứa trẻ xuống, sau đó dắt về xe nhà.

“Mẹ mua cái gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-44.html.]

Sau khi vào nhà, Tiểu Tại Tại liền nhón chân, nhìn mấy cái túi lớn nhỏ.

“Mua chút hàng tết.” Tô Hân Nghiên đem từng món đồ được buộc trên yên xe đạp xuống và đặt chúng trên chiếc bàn vuông lớn trong phòng chính.

Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên kéo nhau ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm mẹ mở đồ vừa mua ra, sau đó không ngừng kinh ngạc cảm thán : “Oa ——!”

Có chút ồn ào.

Tô Hân Nghiên: “…… Hai đứa này có thể yên tĩnh một chút cho mẹ được không?”

Hai người lập tức im lặng, vô tội chớp mắt nhìn mẹ.

Tô Hân Nghiên mua không ít đồ.

Có điểm tâm, kẹo, bánh quy, câu đối xuân, hồng tự phúc, vải dệt mới, len sợi.

Điểm tâm và kẹo thì đại đa số trẻ con đều thích, chủ yếu là dùng để đãi khách vào ngày Tết, câu đối xuân và phúc tự thì đê trang trí nhà, vải dệt cho mỗi người trong nhà bộ quần áo mới.

Từ sau khi Tô Hân Nghiên gả vào Ninh gia, cô đã thêm một thói quen mới cho Ninh gia.

Mỗi năm ăn tết, cả nhà đều làm một bộ quần áo mới, đại biểu cho tân niên tân khí, đồng thời cũng là dịp để cả nhà được mặc quần áo mới và vui vẻ bên nhau.

Quần áo của Ninh Viễn Hành được cô làm cho trước rồi gửi đi rồi, còn chỗ này may cho mẹ chồng cùng mấy đứa trẻ và cô.

Tô Hân Nghiên còn tính toán cho mẹ chồng cùng bọn nhỏ mỗi người làm một cái khăn len quàng cổ từ len sợi.

Thời đại học cô cùng bạn cùng phòng đều là cao thủ trong ngành đan len, theo cô bạn học học không ít cách đan len, hiện tại vừa lúc có thể sử dụng.

“Tại Tại, anh cả đâu?” Bà Ninh ở phòng trong nghe thấy động tĩnh, chậm rì rì mà đi ra, thấy chỉ có hai đứa trẻ cùng con dâu, không gặp hai đứa trẻ còn lại.

Tiểu Tại Tại: “Cháu cũng không biết ạ.”

Ninh Hiên: “Anh cả cùng anh hai hình như cùng anh Đại Béo và anh Khỉ ốm đi ra ngoài.”

Còn đang làm gì, người lớn thì không rõ ràng lắm, nhưng trẻ em biết chúng là gì.

—— chính là đi ra ngoài hẹn đánh nhau.

Giá trị vũ lực của Ninh Hàn cao, làm người lại có nghĩa khí lại hào sảng, là đại ca trong số lũ trẻ ở Trần gia thôn, nhưng là tiền nhiệm đại ca- Đại Béo vẫn xem Ninh Hàn khó chịu, luôn ba ngày thì ngày hai đều mang theo một đám tiểu đệ tới tìm phiền toái.

Đừng nhìn Ninh Hàn đối với em trai em gái tính tình tốt, nhưng trên thực tế tính cách của anh lại rất hung dữ.

Mỗi lần bị Đại Béo khiêu khích, anh không chút lưu tình nào mà đánh lại, còn khiến con nhà người ta khóc lóc.

Đáng tiếc mỗi lần Đại Béo đều nhớ ăn không nhớ đánh, luôn kiểu càng cản càng hăng, cuối cùng Ninh Hàn cũng không biết có nên bội phục sự kiên định của nó hay không.

“Anh hai sao lại cùng anh cả đi ra ngoài?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, tưởng như trên đàu có một cái dấu chấm hỏi thật to.

Bé còn nhớ rõ, anh hai thời gian nghỉ trừ phi yêu cầu xuống đất làm việc, nếu không căn bản không thích ra cửa, nếu có thể anh hận không thể cả ngày ở trong phòng của bản thân ôm bảo bối sách của mình.

Ninh Hiên gãi đầu, không thực xác định nói: “Có thể là anh cả sợ anh hai ở nhà đến mốc meo, cho nên mới kéo anh hai đi ra ngoài phơi phơi nắng?”

“Như vậy a.” Tiểu Tại Tại vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Nghe thấy toàn bộ cuộc nới chuyện của bọn trẻ- Tô Hân Nghiên: “……”

Con mẹ nó phơi nắng, lão nhị cũng không phải là nấm!

“Con lại định may đồ mới à.” Bà Ninh cầm lấy vải Tô Hân Nghiên mua, xem thử.

Tô Hân Nghiên gật đầu nói: “Dạ, gần Tết rồi, nên cho mọi người mặc quần áo mới để có một năm sung túc.”

Trong nhà nhân khẩu nhiều, mỗi người còn cần từ nguyên bộ quần áo mới trong ra ngoài, tốn không ít vải, cho nên Tô Hân Nghiên mua dứt khoát cả cuộn vải.

Lần này cô mua tổng cộng ba cuốn vải, một mảnh vải trắng, một mảnh vải bông xanh và một mảnh vải cotton đen.

Nền kinh tế ở đây tương đối lạc hậu, thậm chí sản phẩm được bày bán ở các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị cũng không được phong phú như ở các thành phố lớn, màu sắc của vải cũng có chút đơn điệu, hầu như toàn màu sắc cổ điển.

Bất quá cô đã mua len sợi có màu xám và vàng nhạt.

Lúc mua cuộn len màu vàng, Tô Hân Nghiên tự nhiên nghĩ tới hình ảnh.

Con gái quấn khăn quàng cổ, lại đọi một chiếc mũ len cùng mù nhỏ, giống như một con gà con nhỏ màu vàng, lanh lợi, dễ thương.

Chính vì ý tưởng này, nhiệt tình làm mũ len của cô cong lớn hơn cả việc làm quần áo mới.

Kỳ thật chủ lực làm quần áo là bà Ninh, Tô Hân Nghiên nhiều lắm chỉ có thể giúp đỡ bà Ninh cắt vải dệt thôi.

May quần áo mới cho cả nhà cũng không cói kiểu gì mới/

Cũng giống quần áo của niên đại này.

Chủ yếu Tô Hân Nghiên cũng không phải là nhà thiết kế, nên cô không thể thiết kế được tác phẩm tuyệt đẹp nào, ngay cả việc may quần áo cô cũng làm dở, làm sao cô có thể làm được công việc kỹ thuật đó.

Nói nữa, cô dám thiết kế, người trong nhà dám mặc sao?

Sợ rằng vừa bước ra khỏi cửa đã bị người ta rước đi phê đấu.

Phong cách ăn mặc của người dời sau, đối với thập niên 70 phổ biến tư tưởng bảo thủmà nói, vẫn là quá mức kích thích.

“Tại Tại muốn mặc váy, mặc váy xinh đẹp!” Tiểu Tại Tại thấy bà đang may quần áo, lập tức chạy đến bên chân bà nội, mềm mền tiểu nãi âm, làm nũng với bà nội.

Bà Ninh bị cháu gái dọa, lập tức đem kéo trong tay nâng lên, để tránh làm bé bị thương.

Loading...