Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:09:22
Lượt xem: 14
“Tại Tại.” Chương Đào mắt tinh, nhìn thấy Tại Tại đã gác bút xuống tức là vẽ xong rồi, hoặc là tạm thời hạ màn, loại trạng thái này đã cho thấy có thể nói chuyện phiếm cùng với bọn họ được rồi, liền trực tiếp kêu cô tới gia nhập nhóm buôn của kí túc xá.
“Gì?” Tại Tại hừ ra một giọng mũi.
“Chúng tớ tính toán vào ngày mồng hai tháng tư này đi xem phim, chính là bộ 《 thành hiệp 》mới nổi gần đây đấy, cậu có muốn cùng đi hay không?” Chương Đào hướng về phía Tại Tại phát ra lời mời.
Lan Ỷ đã bị các cô dùng lời lẽ lôi đi cùng rồi, chỉ còn lại mỗi Tại Tại nữa thôi.
Căn cứ vào quan niệm đi đâu cũng phải là cả phòng, Chương Đào quyết tâm nhất định phải lôi bằng được Tại Tại cùng nhau tới.
“Mùng 2?” Tại Tại nghi hoặc mà nghiêng đầu: “Sao chúng ta không đi vào hôm mùng một?”
Cô nhớ rõ lễ chiếu đầu là vào ngày 1 tháng 4 mà nhỉ.
“Ngày mùng một là lễ chiếu đầu, chúng mình đâu mua được vé.” Tống Giảo nói.
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu có hứng thú với bộ phim này, cô đã muốn mua vé của lễ chiếu đầu, nhưng tiếc rằng hầu hết đều là vé nội bộ, không dễ mua.
“Vậy các cậu có muốn tham gia lễ chiếu đầu không?” Tại Tại nở một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt.
“Muốn!” Ngoại trừ Lan Ỷ, Tống Giảo cùng Chương Đào lập tức trăm miệng một lời đáp lại.
"Vậy được rồi, các cậu chờ tin tức tốt của tớ nha.”
Những lời này ý tứ là……
Chương Đào cùng Tống Giảo liếc nhau, ngay sau đó cùng nhau vui vẻ đứng lên, dường như phi thẳng đến trước người Tại Tại, mỗi người một bên, nắm lấy tay cô đặt ở trước ngực, nhìn cô.
“Tốt nha bé con, cậu có biện pháp gì lấy được vé của lễ chiếu đầu?!”
“Đừng chiếm tiện nghi của tui.”
Đừng tưởng rằng ‘ Tại ’ cùng ‘ bé con ’ phát âm tương tự, thì cô sẽ không nghe ra được sự khác nhau trong đó nha.
Tại Tại rút tay mình về, không nói hết: “Tớ có thể thử xem, nhưng không nhất định có thể lấy được nhiều phiếu cùng một lúc như vậy được.”
“Ừm ừm ừm, không sao hết, cậu cứ trước thử xem, không được thì chúng ta cũng chỉ mua vé chậm có một ngày mà thôi.”
Chương Đào cùng Tống Giảo liên tục gật đầu, tất cả đều ăn ý mà không hỏi Tại Tại phải dùng biện pháp nào để lấy được phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-433.html.]
Các cô đều biết vé của lễ chiếu đầu phiếu khó được, càng biết gia cảnh của Tại Tại không tồi, phỏng đoán có lẽ cô sẽ đi nhờ người nhà hỗ trợ, nhưng nếu đi tìm người hỗ trợ, vậy cũng phải xem vấn đề có thành công hay không.
Cho nên không muốn để cho cô bạn bị áp lực, dứt khoát không hỏi bất kì một cái gì hết.
Cũng bởi vậy, các cô đã bỏ lỡ một cơ hội biết được chân tướng.
Hy vọng vào lúc các cô vào lễ chiếu đầu mà nhìn thấy Tại Tại làm ở ban tổ chức tham dự sẽ không quá mức kinh ngạc.
Tại Tại là kiểu người đã nói là sẽ làm.
Nếu đã đáp ứng kiếm vé cho nhóm bạn cùng phòng, cho nên chờ đến khi cuối tuần được nghỉ, cô liền lập tức về nhà đi tìm anh ba chìa tay muốn vé của lễ chiếu đầu.
“Em muốn nhiều vé như vậy để làm gì?” Ninh Hiên khó hiểu nói.
“Nhóm bạn cùng phòng của em đều phải đi, bên này của anh còn dư lại tấm vé nào không? Cho em bốn tấm vé thôi, em cũng không cần nhiều.” Tại Tại giải thích.
“Còn bốn tấm vé thôi, không cần nhiều hả, em coi mấy tấm vé đó là cải trắng ngoài chợ đấy hả.”
Ninh Hiên có chút bất mãn vì cái ngữ khí kinh mạn của em gái, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng nói: “Được rồi, ai kêu em là em gái đáng yêu ngoan ngoãn xinh đẹp lại còn hiểu chuyện của anh đâu.”
“Y, anh đừng có mà khen em, nghe xong ghê hết cả người.”
Tại Tại xoa xoa hai tay, cô đang bị nổi da gà.
“……” Ninh Hiên thẹn quá hóa giận mà túm một cái gối đầu ném về phía Tại Tại đang ngồi.
Tại Tại vừa thấy biến hóa biểu tình trên mặt anh liền biết người này muốn làm gì, đã sớm tránh xa, chiếc gối đầu rơi xuống đất, không hề chạm vào dù chỉ là cái góc áp của cô.
Không chỉ có như thế, thứ này cư nhiên còn quay đầu cáo trạng về phía người lớn.
“Ba ba, anh ba ném gối lên trên mặt đất kìa.”
Ninh Viễn Hàng đang ngồi xổm trong phòng bếp sửa ống nước, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà răn dạy con trai: “Ninh Hiên, con lớn như vậy rồi, còn ném đồ vật lung tung, có thể trưởng thành hơn một chút được không hả?”
“Con sai rồi.”
Ninh Hiên chỉ trong một giây xin lỗi ngay, hơn nữa còn một bên trừng mắt làm mặt quỷ nhìn về phía em gái, một bên bò qua, ghé vào bên cạnh sô pha, duỗi cánh tay dài nhặt cái gối đầu lên.
Vào cái thời điểm như thế này, không nên giải thích một cái gì cả, vẫn là nên tích cực nhận sai, tranh thủ thời gian đi xử lý đi.
Cũng may Ninh Viễn Hàng chỉ quan tâm đến sửa ống nước, cũng không dạy dỗ con trai nữa.