Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:42:33
Lượt xem: 97
Tại Tại, em vừa mới nói cái gì nha?”
Vừa đón dâu xong, hôn lễ vẫn còn khá náo nhiệt, nhưng cũng không ồn như vừa rồi, Tiểu Hoa lúc này mới có thời gian hỏi lại Tiểu Tại Tại vừa mới nói gì đó.
“Em nói đường ăn rất ngon.” Tiểu Tại Tại từ trong túi Tiểu Hoa lấy ra một viên kẹo mừng, mở ra giấy gói kẹo, nhét vào miệng bé(TH).
“Ngô, ừm ăn rất ngon.” Tiểu Hoa vừa ăn vừa gật gật đầu.
Chỉ là……
Vì sao Tiểu Tại Tại lại lấy kẹo từ túi bé cho bé ăn?
Trước vẻ mặt ngây thơ Tiểu Hoa, Tiểu Tại Tại nói một cách hồn nhiên: “Chị Tiểu Hoa muốn ăn đường, thì ăn kẹo của chính chị, kẹo của Tại Tại là để Tại Tại, không thể cho chị.”
Lôgic này cũng không sai.
Tiểu Hoa thành công bị Tiểu Tại Tại tẩy não.
Thôi bỏ quan vấn đề này, bé(TH) nắm tay Tiểu Tại Tại, mang bé(TT) tiến vào trong bữa tiệc: “Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay có nhiều thịt thịt đấy.”
Sau khi cô dâu xuất giá, nhà mẹ đẻ của cô dâu sẽ bãi một bữa tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi khách nhân.
Mà nhà trai bên kia cũng đồng dạng tổ chức một bữa tiệc khác, mời khách nhân bên nhà trai.
Thời buổi này giao thông không tiện, nếu phải mời hai bên khách cùng nhau, trừ khi là người cùng làng, để tiện cho việc ăn uống, họ thường tách ra hai bên để phục vụ rượu.
Tiểu Hoa ngồi ở vị trí bần khác, chỉ có thể cùng Tiểu Tại Tại tách ra.
Tiểu Tại Tại trở lại bên người mẹ, bị cô buộc vào cổ một cái yếm, phòng ngừa trong chốc nữa ăn cơm, bé đem đồ ăn bôi ra quần áo.
Mà cái yếm này chỉ có mùa đông mới có thể xuất hiện.
Không phải nói bé sẽ không bôi ra quần áo vào các mùa khác, mà là quần áo đông quá dày, Tô Hân Nghiên ghét bỏ giặt quần áo thực phiền toái, cho nên mới cho con gái mặc yếm.
Việc lười ngụy trang cũng vậy.
Toàn hôn lễ cũng chỉ có Tiểu Tại Tại mặc yếm, nhưng bé không cảm thấy có chỗ nào không đúng, toàn bộ hành trình toàn vùi đầu vào bát cơm khô có nhiều thịt.
Hôm nay đầu bếp trưởng tiệc rượi tay nghề không sai, làm cơm so với cơm mà Tiểu Tại Tại ăn ở tiệm cơm quốc doanh còn ngon hơn.
Hơn nữa mỗi bàn có mười món ăn, liền có chín món là thịt, duy nhất một món là thức ăn chay cũng dùng mỡ sào, hương thật sự.
Mà ở cả hôn lễ có rất nhiều người giống Tiểu Tại Tại, không uống rượu, chỉ biết vùi đầu vào ăn cơm với thịt, thế mói biết tay nghề của đầu bếp tốt như thế nào.
Chờ khi tiệc rượu kết thúc, thời điểm sắp về nhà, Tiểu Tại Tại mới mắt choáng váng.
Bé…… bé ăn quá no rồi, cảm giác đồ ăn đều lên tới tận cổ họng, đi không nổi.
“Con thật là……” Tô Hân Nghiên quả thực bị con gái gây cười chết, lần đầu tiên thấy có người bởi vì ăn quá no mà đi không nổi.
“Tại Tại khó chịu, mẹ còn cười con.” Tiểu Tại Tại ủy khuất mà dùng đôi mắt nhỏ lên án mẹ.
Nhưng bộ dáng đáng thương này lại còn khiến cho người mẹ vô lương tâm nào đó càng cười khỏe hơn.
Tiểu Tại Tại: “……”
Mắt thấy em gái bị mẹ khi dễ đến khóc, thời khắc mấu chốt vẫn là Ninh Hàn đứng dậy, phát huy phong phạm của anh cả, bế Tiểu Tại Tại lên.
“Em gái không khó chịu, dẻ anh bé em về nhà.”
“Mẹ xấu xa.” Tiểu Tại Tại ghé vào trong lòng n.g.ự.c anh trai, hai chỉ tay nhỏ vòng lấy cổ anh, quay người đi, giận dỗi mà không thèm để ý mẹ.
Nếu…… Nếu mẹ không xin lỗi Tại Tại, bé tuyệt đối không tha thứ cho mẹ, hừ!
Thấy bản thân đã chơi hơi quá đáng, con gái bảo bối thẹn quá thành giận, Tô Hân Nghiên vội nén cười, dỗ bé: “Hảo, là mẹ sai rồi, Tại Tại tha thứ mẹ nhá?”
“Thật không?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nhìn.
“Ừm ừm ừm…… Mẹ tuyệt đối là thiệt tình.” Nếu bạn bỏ qua tia cười trong mắt Tô Hân Nghiên , thì lời xin lỗi này thực sự rất chân thành.
Đáng tiếc, Tiểu Tại Tại có đọc tâm Thuật.
Bé nháy mắt nhìn ra mẹ đang lừa dối bé, tức giận lại đem đầu vùi vào cổ anh trai: “Mẹ gạt người, xấu xa!”
Bé thật thương tâm.
Tô Hân Nghiên: “……”
Con gái có một cái bàn tay vàng như vậy, ngẫu nhiên cũng sẽ làm vị phụ huynh nào đó mất đi thú vui gạt con.
Cuối cùng vẫn bị Tiểu Tại Tại dỗ.
Trước khi bọn họ ra về, Vương Thúy Phương đã kịp đưa cho hai món thịt một món rau.
Tô Hân Nghiên cũng không cần phải đi dỗ con gái, chờ tới thời gian cơm chiều, cô đem này hai món thịt nào xào nóng, ngửi được mùi hương Tiểu Tại Tại lập tức liền tung ta tung tăng mà chạy tới theo đuôi.
Ở bên chân mẹ đi loanh quanh, rất giống một con cún con.
“Đừng đến gần, cẩn thận kẻo bị mẹ đá.” Tô Hân Nghiên ra hiệu cho con gái đứng ra chỗ khác khi đang nấu ăn.
Tiểu Tại Tại quá nhỏ, nằm trong chỗ cô vừa đi vừa nấu cần đi lại, nếu không cẩn thận có thể va vào con bé.
“Mẹ, ăn đường.” Tiểu Tại Tại nghe lời mà tránh ra, tay nhỏ lấy từ trong túi ra hai viên kẹo mừng chị Đại Hoa cho, đưa cho mẹ.
Đại Hoa cho kẹo mừng khá nhiều, Tiểu Tại Tại trở về nhà, liền phân cho bà nội cùng anh trai mỗi người hai viên.
Mẹ thì chưa cho, bởi vì khi đó còn sinh khí đâu.
Hiện tại tiểu gia hỏa hết giận, bắt đầu nhớ tới mẹ, biết đưa đường.
Đây cũng là cái tín hiệu cầu hòa. “Từ từ.” Tô Hân Nghiên nhanh chóng đem món thịt phiên xào lại, cho ra khỏi nồi, bắc lửa lên bếp, sau đó vươn tay nhận kẹo của con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-43.html.]
“Cảm ơn Tại Tại.” Cô cười sờ sờ đầu nhỏ nữ nhi.
“Ha ha.” Tiểu Tại Tại vui vẻ cười ngây ngô hai tiếng, quay người chạy ra ngoài.
Kỳ thật cùng mẹ giận dỗi, bé cũng không dễ chịu.
“Ăn cơm.” Tô Hân Nghiên bưng đồ ăn ra, gọi một tiếng, mấy đứa trẻ liền ra ăn cơm.
“Đêm nay ăn cái gì a, sao con giống như ngửi được mùi của thịt.” cái mũi nhỏ của Ninh Hiên khá nhạy.
“Chính là có thịt nha.” Tiểu Tại Tại lớn tiếng tuyên bố tin tức vui mừng này.
“Thật sự a!” Ninh Hiên thực kinh hỉ.
Không ngờ buổi trưa ăn thịt rồi mà buổi tối còn có thể tiếp tục ăn thịt.
Mấy đứa trẻ vừa nghe đến thịt rất tích cực, tất cả đều cướp hỗ trợ bưng thức ăn ra ăn cơm.
Đêm nay Tô Hân Nghiên còn cố ý nấu cơm tẻ, ăn với thịt khá ngon, ngay cả bà Ninh buổi tối cũng không nhịn được mà ăn được hai bát cơm.
Tiểu Tại Tại lại thật ra không ăn được nhiều.
Giữa trưa bé ăn quá no rồi, đến bây giờ còn chưa tiêu hóa xong đâu.
Sau khi ăn xong, Tô Hân Nghiên đi vào trong phòng viết thư cho chồng.
Trong nhà chuẩn bị gửi một số đồ vật đã chuẩn bị tốt cho Ninh Viễn Hàng , chỉ thiếu một phong thư từ nhà.
Đề bút suy nghĩ nửa ngày, cô cũng không biết nên viết cái gì.
Cứ nghĩ lời nói tựa hồ có rất nhiều, thời điểm đặt bút viết lại không biết viết gì cả.
Trong lúc suy tư, không chú ý tới Tiểu Tại Tại đã lặng lẽ tiến vào.
Cho đến khi trong lòng n.g.ự.c đột nhiên chui ra một cái đầu nhỏ đáng yêu, Tô Hân Nghiên mới kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào con gái đã chạy vào.
“Mẹ mẹ, mẹ đang làm gì nha?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, tay nhỏ lay ở trên bàn sách, tò mò mà xem.
Mặt trên chỉ có một chồng giấy trắng.
Nhìn con gái, Tô Hân Nghiên đột nhiên nghĩ ra.
Cô đem bé con ngồi ngay ngắn ở trên đùi, lấy ra một trang giấy, lại đem bút máy trong tay đưa cho bé: “Mẹ đang viết thư cho ba ba, Tại Tại có muốn nói cái gì với ba ba không, con viết cho ba ba một phong thư được không?”
“Dạ!” Cái này chơi hay, Tiểu Tại Tại tích cực đáp ứng.
Bé nhận bút, toàn bộ bàn tay nhỏ cầm bút, tư thế không tiêu chuẩn mà viết ngay ở giữa trang giấy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ.
Chữ của Tiểu Tại Tại là anh hai có thời gian rảnh dạy, từ ngữ có hữu, chỉ có thể viết chút từ ngữ rất đơn giản .
Bé cũng không biết nên viết cái gì, dứt khoát viết chính tả một lần bảng chữ cái cho ba ba xem, lại đem tất cả những chữ mà mình biết đều toàn bộ mà viết lên.
Liền cả các con số đều viết hết.
Cho ba ba xem bé tiến bộ đến đâu rồi.
Chờ bé lưu loát viết xong, một tờ giấy viết thư đã bị chữ viết vặn vẹo điền kín tờ giấy, Tô Hân Nghiên xem có chút hoa mắt.
Không biết đến lúc đó chồng nhìn thấy, có thể nhận ra hay không đây là chữ con gái anh?
Trải qua một thời gian bị con gái gián đoạn, cô cũng có chút ý tưởng.
Động bút viết thư, chủ yếu là viết chuyện trong nhà, nói nói tình hình gần đây của mẹ chồng, miêu tả sự trưởng thành của bọn nhỏ, đến phiên chính mình, Tô Hân Nghiên chỉ là dừng một chút, yên lặng mà ở một hàng cuối cùng, viết một câu.
“Em nhớ anh.”
Ở cái thời đại này chủ yếu khá rụt rè trong chuyện tình cảm, câu thư này của cô cũng được coi là khá lộ liễu.
Viết xong thư, Tô Hân Nghiên không lập tức đem phong thư cất đi.
Vừa mới cho Tiểu Tại Tại viết, cô cảm thấy trong nhà cũng không cần chỉ dựa vào một người như cô viết thư cho Ninh Viễn Hàng, dứt khoát cầm mấy tờ giấy, đi tìm mấy đứa con trai, cho bọn họ viết thư cho ba ba bọn họ.
Thư của bà Ninh đã sớm viết xong đưa cho Tô Hân Nghiên rồi.
Thư của cả nhà, cuối cùng suýt chút nữa cũng không nhét nổi vào phong thư.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hân Nghiên liền cưỡi xe đạp, chở một trên tay mang theo một gói lớn và một phong bì, rồi một mình lên đường gửi thư cho chồng trong thị trấn.
Gửi xong lúc sau cô còn tính toán tiện đường đi Cung Tiêu Xã đặt mua chút hàng tết về nhà.
Mọi người đều biết, việc mua sắm đồ Tết càng phải đặt trước nhiều hơn, nếu không đợi đến sát Tết mới mua đồ thì giá cả sẽ rất chênh lệch.
Tô Hân Nghiên hồi trước đã ăn qua một lần thiệt lần này cô đã thông minh hơn.
“Tiểu Táo, gửi cho tôi theo địa chỉ này.” Vào cửa bưu cục, Tô Hân Nghiên đặt gói đồ lớn có phong bì lên quầy.
Người phát thư Tiểu Táo nghe vậy, cầm lấy tờ giấy nhỏ nhìn lướt qua: “Chị Tô lại gửi hàng Tết cho chồng à.”
“Không nói nhảm.” Mỗi năm vào thời gian này, cô có thể gửi đồ vật cho ai?
“Ha ha.” Tiểu Táo lấy lòng mà cười hai tiếng, ánh mắt nhìn Tô Hân Nghiên có điều muốn nói nhưng lại thôi.
“Làm sao vậy?” Tô Hân Nghiên liếc mắt một cái nhìn ra đối phương có việc: “Ngươi có việc gì?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Tiểu Táo ngượng ngùng nói.
Không quen nhìn bộ dáng kia, Tô Hân Nghiên trừng mắt: “Nói, em mà không nói là chị đi nhá.”
“Đừng a chị Tô!”
Tiểu Táo vội vàng nói: “Là chuyện này này, gần nhất phát hành một bản tem mới, phía trên điều xuống, nói là mỗi người đều phải bán ra ít nhất ba bộ, nơi này em tốn hết nước bọt rồi, cũng chỉ bán được một bộ, còn thừa hai bộ đây này.”