Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-10-18 10:24:17
Lượt xem: 16
Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của hai cô nương này, Ninh Hiên nhíu nhíu mày, vẫn nên đi theo.
Tốt xấu gì anh vẫn là một người lớn, nếu thực sự có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ chút.
Đừng nhìn Ninh Hiên ngày thường cà lơ phất phơ, có vẻ còn có điểm ấu trĩ, ở nhà chỉ biết cãi nhau làm ầm ĩ cùng với em gái, nhưng trên thực tế, khi đến thời điểm mấu chốt, anh cũng là một người đáng tin.
Dưới lầu, thấy người kia không cắt đứt cuộc gọi, Tại Tại lập tức chạy tới nhận cuộc gọi này.
“Alo.”
“Alo, xin chào, cho hỏi cô là Ninh Tại Tại sao?”
Điện thoại đối diện truyền đến một giọng nam cỏ vẻ không còn nhỏ tuổi, mà theo dự đoán của Tại Tại thì đây không phải là thanh âm của cha bạn cùng phòng.
Cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời nói: “Là, tôi là Ninh Tại Tại.”
Sau khi xác nhận xong thân phận của cô, người đối diện lập tức giải thích tình huống cho cô: “Là chuyện này, chúng ta bên này là Cục Công An……”
*
Mười lăm phút sau.
— chiếc màu đen ô tô ngừng ở trước cửa Cục Công An, cửa xe bị nhanh chóng mở ra, từ bên trong xuống đi xuống hai nữ một nam, bước nhanh hướng về Cục Công An.
Ba người này chính là Tại Tại, Ninh Hiên, cùng Chương Đào.
Vừa rồi khi nghe thấy tin bạn cùng phòng xảy ra chuyện ở ga tàu, đã bị đưa đến bên trong Cục Công An, Tại Tại cùng Chương Đào lo lắng đến mức không nhịn được.
Các cô xem thời gian còn sớm, mới hơn 8 giờ tối, liền muốn đi chuyến xe buýt đi Cục Công An tìm người.
Kết quả còn chưa kịp đi, đã bị Ninh Hiên ngăn lại.
“Hôm nay mẹ không đi xe, lúc này trong nhà có xe, để anh đưa hai người đi.”
Ninh Hiên dặn dò em gái và bạn cùng của em gái chuẩn bị thay một đồ khác, hiện tại bên ngoài khá lạnh, đừng đi ra ngoài bị đông lạnh rồi bị cảm, còn mình đi lấy chìa khóa xe, tính toán tự mình lái xe đưa các cô đến Cục Công An.
Tối thế này, anh không có khả năng yên tâm để hai cô gái một mình ra cửa.
*
Trong Cục Công An.
Lan Ỷ nhận một cốc nước ấm từ một vị nữ cảnh sát, thấp giọng cảm ơn, sau đó lại đưa cốc nước nóng sang cho Tống Giảo đang ngồi khóc thút tha thút thít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-417.html.]
“Đừng khóc, uống miếng nước chậm rãi.”
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ hai vai nhỏ yếu của bạn cùng phòng đang run nhè nhẹ.
“Cảm ơn.”
Tống Giảo tiếp nhận ly nước, nhấp một ngụm cho nhuận môi, sau đó tiếp tục khụt khịt nói: “Cậu về sau…… Không được phép làm như vậy, dọa…… Làm tớ sợ muốn chết, tớ cũng không dám tưởng, nếu …… Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
“Tớ sẽ không xảy ra chuyện.” Lan Ỷ bình tĩnh nói: “Chỉ là mấy tên ăn trộm mà thôi, đánh không lại được tớ.”
“Vậy…… Vậy vết thương ở chân của cậu là chuyện như thế nào?”
Tống Giảo trừng hai mắt khóc đến sưng đỏ, chỉ vào cái mắt cá chân đã sưng vù lên của Lan Ỷ, vẻ mặt ‘ cậu gạt tớ ’ cùng với biểu tình ủy khuất.
Trên mắt cá chân vẫn còn đang chườm túi nước đá mà chị cảnh sát tốt bụng gửi đến, nhưng phía dưới vẫn có thể nhìn thấy vết sưng tấy đỏ tấy, đã có chút kinh hãi rồi.
Đủ có thể thấy vết thương của cô bạn có bao nhiêu nghiêm trọng.
Đối mặt với sự lên án mềm như bông của bạn cùng phòng, ánh mắt Lan Ỷ vi diệu mà chớp mắt một cái.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Thời điểm cô đuổi theo tên trộm cũng chưa xảy ra chuyện gì, ai biết lúc đem người nằm sấp xuống, rồi lại cái lúc lôi người đến cục Công An khi mà đi qua bậc thang, còn vặn bị thương ở chân.
Bởi vì sự kiện ngoài ý muốn này, thậm chí thiếu chút nữa cô đã để hai tên ăn trộm kia suýt chạy thoát.
Tuy rằng cuối cùng cũng bắt được hai tên kia về, nhưng vết thương ở trên chân cô cũng vì vậy mà nặng hơn, điều này cũng khiến cô bất đắc dĩ.
Thật là xui xẻo đến tột cùng mà.
Tống Giảo thân là người bị ăn cắp cũng là người bị hại, rõ ràng không phải chịu thương tổn nào hết, nhưng cô lại là người chịu phải kinh hách lớn nhất.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lan Ỷ vì thế đuổi theo tên trộm lấy lại tài sản của bản thân mà bị thương, dòng nước mắt vốn đang bị kìm nén, không nhịn được nữa tại chỗ khóc đến rối tinh rối mù.
Làm người tự xưng là đã thấy qua rất nhiều chuyện lớn, Lan Ỷ mặc kệ làm chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh nhưng gặp phải trường hợp này lại hoảng đến mức không biết làm gì.
Nhưng cô lại không biết cách dỗ dành, cuối cùng cũng chỉ có thể chân tay luống cuống nhìn bạn cùng phòng khóc chảy cả nước mũi.
Lan Ỷ thật sự cảm thấy, bắt ăn trộm còn mệt mỏi hơn cả việc dỗ dành cô bạn này đừng khóc nữa.
Cũng may đã là người thì khóc lâu đến mấy cũng cảm thấy mệt, cũng có thể là do vào Cục Công An sau đó có cảm giác an toàn, Tống Giảo dần dần ngừng việc khóc thút thít lại, chỉ là thân thể vẫn theo phản xạ tự nhiên thi thoảng khụt khịt vài cái mà thôi.
Thấy cô ngừng, Lan Ỷ hận không thể chắp tay trước ngực, nói một câu: “Cám ơn trời đất.”