Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:26:20
Lượt xem: 21
Lan Ỷ nhẹ giọng trả lời, coi như chuyện không đề cập tới.
Người khác khả năng sẽ không biết những lời này là thật hay là giả, nhưng Tại Tại lại biết cô nói thật, nhất thời càng sinh ra lòng kính nể với cô bạn cùng phòng này.
Quả nhiên, người lợi hại thì làm gì cũng lợi hại.
Việc b.ắ.n bia kết thúc cũng đồng nghĩa với việc kết thúc quá trình huấn luyện quân sự của họ.
Trong đêm quân khu cuối cùng, các huấn luyện viên tổ chức cho mọi người xếp thành nhiều vòng tròn lớn để cùng nhau hát quân ca.
Đây chính là một tiết mục để mọi người cùng nhau thả lỏng tâm trạng.
Mọi người đều rất vui vẻ, nếu đã là sinh viên nghệ thuật thì cũng được gọi là đa tài đa nghệ.
Đừng nói ca hát, bên trong bọn họ còn có người biết khiêu vũ, biết làm ảo thuật…… mọi người không hề thẹn thùng chút nào, sôi nổi nhiệt tình đứng lên biểu hiện ra tài năng của bản thân.
Tại Tại là người nhỏ nhất trong kí túc xá, cũng là người nhỏ nhất trong toàn ban, nên bị các bạn học ồn ào xúi giục đứng lên biểu diễn một tiết mục.
Cô cũng là một người hoạt bát lớn mật, nếu mọi người đã đề nghị thì cô cũng thoải mái đứng dậy biểu diễn.
Sau đó là một bài quân ca lạc điệu khiến cho ai nghe thấy đều phải cười nghiêng ngả, mà tại hiện trường mọi người cũng đang cười bò ra.
Điều này không thể trách Tại Tại được, cảm nhận ngũ âm của cô không được tốt, mặc dù giọng nói trong trẻo, âm sắc không tồi, nhưng lại không dành cho hát khi hát lên không hay.
Rõ ràng cô nghe lại thấy bản thân hát đúng nhịp, không biết sao mà khi truyền vào tai mọi người lại như vậy.
Nhưng không sao nó có thể làm tốt chức năng giả trí rồi.
Coi như là cô đang biểu diễn một tiết mục hài đi.
Tại Tại không hề cảm thấy mất mặt vì việc hát dở cả mà lại tự tin ngồi xuống, khắc sâu suy diễn cái gọi là chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác. kế sau Tại Tại, thì mấy người bạn ở cùng phòng với cô cũng lần lượt được đề cử.
Không có biện pháp, ai kêu mấy cô trông xinh đẹp như vậy làm gì, còn mỗi người mỗi vẻ, mà mọi người lại thích xem mỹ nữ biểu diễn, mặc dù có Tại Tại hát đầu như vậy, nhưng chỉ cần xem mặt cũng cảm thấy hay..
Ngoại trừ Tống Giảo thẹn thùng, c.h.ế.t sống không chịu đứng lên, thì Chương Đào và Lan Ỷ đều ra biểu diễn một phen.
Chương Đào đi lên trước mặt mọi người múa một bài ương ca, bước đi chuẩn xác, biểu tình đúng chỗ, trong tay còn vung lên hai cái mũ quân phục không biết lấy đâu ra, phối hợp thượng với gương mặt thanh thuần như mối tình đầu kia, làm nên sự tương phản cực đại khiến ai nấy lại được một phen cười to.
Tại Tại toàn bộ hành trình cười hi hi ha ha không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-402.html.]
Cuối cùng vui quá hóa buồn, cười đến đau bụng, chỉ có thể ngã vào trong lòng n.g.ự.c Tống Giảo, kêu la thảm thiết để cô bạn xoa bụng cho bản thân.
Tống Giảo một bên cười, một bên ôn nhu xoa bụng cho cấp Tại Tại, toàn thân đều tản mát một lọai ánh sáng dịu dàng thánh khiết làm người ta chói mắt.
Làm mấy người bạn bên cạnh nhìn có chút hâm mộ.
Nếu có thể nói, bọn họ cũng muốn được ngã vào trong lòng ngực của mỹ nhân để người ta xoa bụng cho.
Đáng tiếc, cũng cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Kế sau Chương Đào, Lan Ỷ cũng lên xướng bài hát.
bài cô hát, chỉ là một bài quân lữ chi ca bình thường, nhưng bài hát này được hát bởi giọng hát tuyệt vời độc đáo của cô, không thể giải thích được thêm vào sức quyến rũ của những thăng trầm của năm tháng, khiến người ta cảm động và đa cảm.
Khi bài hát kết thúc, nhiều người đã rơm rớm nước mắt.
Ngay cả huấn luyện viên cũng không ngoại lệ.
Thậm chí còn bọn họ thân là quân nhân, có thể hiểu rõ hơn một số ý nghĩa sâu sắc về gia đình, đất nước và thế giới chứa đựng trong bài hát này nên không khỏi bồi hồi, xúc động.
“Hay quá hay!” Với dòng nước mắt lưng tròng cảm thán.
*
Sau đợt huấn luyện quân sự, gần đến ngày nghỉ lễ Quốc khánh.
Tại Tại vui mừng thu dọn hành lý lên xe trở về nhà, lập tức nhận được sự quan tâm của cả nhà.
Nhìn thấy cô sau kì nghỉ huấn luyện quân sự, bà Ninh tức khắc đau lòng không thôi: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy, có phải là cháu lại không ăn cơm cho đàng hoàng không?”
"Cháu có ăn mà, còn ăn không ít đâu.” Tại Tại một bên gặm dưa bà nội vừa bổ cho, một bên nói.
Với số lượng huấn luyện như vậy, tất nhiên lượng cơm cô nạp vào người không ít, hơn nữa lượng cơm của bản thân còn nhiều hơn người bình thường một chút, khi đó có người nhìn thấy cô lấy hai chén cơm, đã bị dọa cho sợ ngây người.
Tống Giảo còn rất lo lắng hỏi cô: “Cậu nạp nhiều cơm như vậy, dạ dày không bị căng hư sao?”
Quan trọng nhất chính là, ăn xong mấy thứ đó đi đâu vậy?
Vì sao mà ăn nhiều như vậy, Tại Tại vẫn có thể gầy được vậy?
Vấn đề này, cũng chỉ có thể quy công cho cái thể chất ăn mãi không mập của cô mà thôi.