Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-24 14:52:02
Lượt xem: 280

“Oan ức quá, oan ức quá, đây là hiểu lầm cả, tôi không có trộm lương thực, mấy người hiểu lầm rồi!” Nắm cỏ dại bỏ vào trong miệng đã được lấy ra, Nhị Ma Tử lập tức gân giọng kêu oan.

Bất kể ra sao đi nữa thì anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình sai.

Đáng tiếc người chung quanh đều lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, không hề động lòng tí nào.

Đại đội trưởng đại đội một của thôn lại hừ lạnh một tiếng: “Bị bắt tại trận mà còn kêu oan cái gì?”

Đồng thời từ trong đáy lòng vô cùng oán hận cái Nhị Ma Tử này.

Tên khốn này thuộc đại đội do mình quản, thứ bị trộm cũng là lương thực trong đại đội dưới trướng mình, cuối cùng dù Nhị Ma Tử này có bị xử phạt ra sao thì mình vẫn không trốn thoát phải chịu trách nhiệm liên đới.

Đến khi đó bị lãnh đạo chửi mắng một trận vẫn còn nhẹ chán.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đại đội trưởng càng khó coi.

Tiểu Tại Tại rụt rè nhìn Đại đội trưởng đang đen mặt, yên lặng túm c.h.ặ.t t.a.y anh hai mình, cơ thể nhỏ bé tựa như cục bột cứ núp ở sau lưng.

Cô bé hơi sợ.

Dù là cái gì cũng đều có hai mặt trái ngược, có ưu điểm và cũng có khuyết điểm.

Năng lực thần kỳ của thuật đọc sắc mặt cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên là nó có thể khiến người khác dễ dàng nhìn thấu nội tâm của người khác nhưng lòng người lại phức tạp đến nhường nào, có người hiền lành dịu dàng thì đương nhiên cũng có người gian xảo tàn bạo.

Cái trước thì không bàn đến nhưng cái sau lại buộc người ta đối diện với mặt tối trong nhân tính, trốn không thể trốn, né không thể né, nếu như không có một tấm lòng kiên cường và dũng cảm thì rất dễ bị ác ý mạnh mẽ đánh tan.

Từ khi ra đời, Ninh Tại Tại đã biết đọc sắc mặt cho nên từ khi còn nhỏ tuổi, cô bé đã bị ép phải đối diện với mặt trái ưu tư của người khác.

Tức giận, sợ hãi, ghen tị, tham lam...

Với một đứa bé không có ý chí phòng bị nào thì những điều này quá khó khăn để chịu đựng, mỗi lần khóc thì Tiểu Tại Tại đều vì sợ mà khóc.

Trong mắt những ai không biết sẽ cho rằng cô bé là một đứa trẻ yếu đuối, một khi đã khóc thì rất khó dỗ.

Chỉ có mẹ ruột của cô bé - Tô Hân Nghiên mới biết được bí mật của con gái mình, cục cưng nhỏ của nhà mình vẫn sẽ luôn bị doạ bởi những thứ đáng sợ, sao có thể dễ dàng vỗ về được?

Cho nên vì lo cho sự phát triển của sức khoẻ và tinh thần của con gái, khi Tiểu Tại Tại còn nhỏ, Tô Hân Nghiên vốn rất hiếm khi dắt cô bé ra ngoài.

Thường ngày càng sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ cô bé, đào tạo cho cô bé tính cách lạc quan và kiên cường.

Người vui vẻ thì nội tâm cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.

Cho nên, Tại Tại dũng cảm của hiện tại không còn là Tiểu Tại Tại nhát gan của trước kia nữa.

Mặc dù cô bé vẫn còn chút sợ sệt nhưng đã không hở một tí là khóc nhè!

Tiểu Tại Tại vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại Tại phải dũng cảm, dũng cảm.” Vừa siết chặt nắm tay, lấy dũng khí rồi từ từ đi về phía trước... Nửa cm.

“Bé Tại.”

Đứa bé nhỏ vừa mới lấy dũng khí đã run bần bật, lập tức như quả bóng da xì hơi, lại kinh sợ trốn vào sau lưng.

Chỉ lộ ra nửa cái đầu một đôi mắt to rụt rè nghi ngờ nhìn ông đội trưởng thôn không biết đã đến trước mặt hai anh em cô bé từ lúc nào.

Trưởng thôn Trần Đại Hà của thôn nhà họ Trần đứng trước mặt Tiểu Tại Tại, trên khuôn mặt ngăm đen đã trải qua bao năm tháng phong sương cố lộ ra một nụ cười ấm áp, có ý trấn an nỗi lòng của đứa bé nhỏ.

“Đừng sợ nào, ông nội chỉ muốn hỏi chuyện cháu thôi mà.”

“Chuyện gì ạ?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, vô tri vô giác, nửa người cũng ló ra theo.

Lòng hiếu kỳ của đứa nhóc này vẫn còn nhiều lắm.

Trần Đại Hà dùng vấn đề mà trẻ con dễ hiểu để hỏi cô bé: “Vừa nãy cháu là người đầu tiên trông thấy Nhị Ma Tử phải không, vậy cháu nói với tất cả mọi người xem, là Nhị Ma Tử đang làm gì vậy?”

Thân là trưởng thôn, ông ấy phải chịu trách nhiệm đối với mỗi một người trong thôn, trước khi không thể chắc chắn được gì, Trần Đại Hà không muốn tuỳ tiện định tội cho ai.

Nếu như người ta oan thật thì sao?

Cho nên vẫn phải làm rõ ràng thì mới nói được.

“Trộm lương thực.” Giọng Tiểu Tại Tại đầy ngây thơ nhưng lộ ra sự khẳng định không thể nghi ngờ.

Những người khác có thể cũng vì thấy Nhị Ma Tử lùa lương thực ra đống cỏ khô, không chính mắt thấy anh ta trộm lương thực nên có hơi do dự.

Ngẫm lại thì có lẽ là anh ta phát hiện thấy những người khác trộm lương thực nên ẩn núp trong đống cỏ, bấy giờ mới diễn vai chim sẻ chực sẵn?

Nhưng Tiểu Tại Tại thật sự đọc được tâm tư của Nhị Ma Tử, cho nên rất chắc chắn anh ta là kẻ trộm lương thực.

Miệng có thể gạt người nhưng lòng thì không.

Vừa nghe Tiểu Tại Tại trả lời, tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng thì Nhị Ma Tử đã hô lên trước.

“Con nhóc thối, mày đừng nói nhảm! Còn nhỏ không học hành đàng hoàng, biết nói dối rồi. Rõ ràng là tôi thấy có người lén vào trong đống cỏ để trộm lương thực, vừa mới nghĩ phải đem tang vật nộp lên. Bí thư, trưởng thôn, đại đội trưởng, mấy người phải tin tôi, mấy người đã chứng kiến tôi từ nhỏ tới lớn, sao có thể làm ra chuyện thất đức đó được?”

Vừa biện minh cho mình, vừa trừng mắt nhìn Tiểu Tại Tại giống như cô bé trộm lương thực nhà anh ta vậy.

Mới vừa nghe thấy động tĩnh, Ninh Hàn từ ngoài đống người chui vào liền khó chịu.

Trong tay đang xách lưỡi hái, đi đến bên cạnh em gái vừa chắn vừa trừng lại: “Chú thử trừng nữa xem?”

Bộ dáng đó tựa như đang uy h.i.ế.p Nhị Ma Tử, nếu như anh ta dám hù doạ em gái cậu bé thì cậu bé sẽ móc mắt anh ta.

Không ngờ Ninh Hàn tuổi tác vẫn không lớn vậy mà khí thế lại hung hãn như vậy, Nhị Ma Tử sợ mất mật, ngượng ngùng dời mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-4.html.]

“Anh nói mình không trộm lương thực vậy vừa nãy khi bị chúng tôi phát hiện, anh chạy làm chi?”

Lúc này, một cô gái vây xem cất lời.

Cô ấy chính là một trong hai nữ thanh niên tri thức có lòng hiếu kỳ khá nặng, tên là Hứa Thốn Ni, năm nay mười bảy tuổi, mới từ thành phố đến thôn nhà họ Trần vào tháng trước.

Hứa Thốn Ni vừa đến, phần lớn đều chưa quen người trong thôn cho nên so với nhóm trưởng thôn cô ấy càng có thể đứng ở góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề.

Nếu không phải có tật giật mình, Nhị Ma Tử hẳn là sẽ thoải mái nói rõ sự tình với mọi người chứ không cần chạy trốn.

“Tôi... Tôi...” Nhị Ma Tử chột dạ liên tục đảo tròng mắt, trong giây lát không tìm được cái cớ nào, lắp bắp nói không nên lời.

Trông thấy anh ta như thế, đáy lòng Trần Đại Hà chùn xuống.

Anh ta còn chưa mở miệng, bí thư của thôn vẫn luôn đứng ở bên không nói lời nào liền lên tiếng trước: “Trước tiên chúng ta tới nhà anh ta lục soát cái đã, xem có trộm mấy lương thực khác không.”

Mùa vụ bộn bề đã vào hồi cuối, nhìn bộ dạng thuần thục của Nhị Ma Tử cũng biết rất có thể đây không phải lần đầu tiên anh ta trở về, cho nên trong nhà anh ta rất có khả năng cất giấu mấy lương thực bị trộm khác.

Thật bất hạnh, bí thư thôn đúng lúc đi ngang qua cũng là một trong những người vây xem Nhị Ma Tử từ trong đống cỏ lục lương thực, có điều lúc đó Nhị Ma Tử vội vàng chạy trốn nên không chú ý đến ông ấy.

Nếu không bây giờ cũng sẽ không nếu nhiều lời giải bày vô dụng như thế.

Trong thôn, bí thư là lớn nhất.

Bây giờ lãnh đạo lớn nhất cũng lên tiếng rồi, tất cả mọi người lập tức im miệng, ngoan ngoãn làm theo.

Trong đám người có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra, áp giải Nhị Ma Tử, cùng đi đến nhà của anh ta.

Đám người cuồn cuộn đi qua, thu hút rất nhiều người không rõ chuyện gì vây quanh xem.

“Làm cái gì vậy, không thu lương thực trong đất hả?” Cụ ông đang cắt lúa mạch nheo mắt lại, kỳ quặc nhìn làn sóng người.

“Cụ hai, cụ không biết đấy thôi...”

Nghe thấy sự nghi ngờ của cụ ông, có người biết rõ sự tình từ trong hàng lọt thỏm ra ngoài, tuyên truyền cho những người vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

Cụ ông nghe thấy thì nhíu chặt mày, bắt đầu nổi giận.

Cụ ném lưỡi hái, không thu lúa mạch nữa, nổi giận đùng đùng sải bước đuổi lên trước hàng: “Thằng nhóc Nhị Ma Tử dám trộm lương thực trong thôn, đây chính là đang trộm mạng sống của chúng ta, đi! Lão già tôi phải xem một cái, coi lòng dạ của kẻ tạo nghiệt này xấu xa thế nào?”

Trong thôn có không ít người cũng rối rít gia nhập hàng người giống với cụ ông, kết quả khi đến nhà Nhị Ma Tử, số người vây xem đã tăng lên gấp đôi.

Tiểu Tại Tại tay trái nắm tay anh cả, tay phải nắm tay anh hai, bên cạnh còn có anh ba đi theo, được mấy anh trai nghiêm ngặt bảo vệ, đứng ở gần trước đám đông.

Đây vốn là địa điểm tốt nhất để xem kịch nhưng cô bé rũ mắt xuống không dám nhấc lên.

Quá nhiều người, tâm tư trên từng khuôn mặt càng hiện lên nhiều hơn.

Mẹ nói, cô bé còn quá nhỏ, thời điểm đối diện với nhiều khuôn mặt người sẽ không phân biệt được, cũng không thể lơ là chúng được, sẽ dễ bị nhức đầu.

Không nhìn thấy cũng không sao, cô bé vẫn còn có lỗ tai.

Tiểu Tại Tại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức, rất nhanh liền nghe thấy người trong thôn lục soát được một túi lương thực từ trong nhà Nhị Ma Tử, trong chốc lát, chứng cớ đã được xác thực, anh ta cũng không còn nói được mấy lời gian dối để chống chế nữa.

Biết mình toi rồi, Nhị Ma Tử tái mặt quỳ bệch ra đất, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không ngừng dập đầu cầu xin với mọi người xung quanh.

“Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi không nên bị quỷ ám đi trộm lương thực của tất cả mọi người, sau này tôi không dám nữa, van xin mọi người cho tôi thêm một cơ hội nữa, bí thư, trưởng thôn, cầu xin mấy người, chẳng qua là tôi đói quá, đói đến mức không chịu nổi mà nảy sinh lòng xằng bậy. Tôi có thể chuộc tội, mặc cho mấy người xử tôi thế nào cũng được, chỉ cần không đưa tôi đến chỗ đó, tha thứ cho tôi lần này, nể mặt mọi người đều là người đồng hương, tôi sai rồi, van xin mấy người...”

Không trách nổi sao Nhị Ma Tử lại sợ hãi đến vậy.

Hành động của anh ta, nói nhẹ là ăn trộm lương thực, còn nói nặng chính là xâm phạm vào tài sản tập thể, cắt đuôi chủ nghĩa xã hội.

Đây là vấn đề tác phong nhân phẩm, là phạm tội, phải bị nhốt vào tù, nghiêm trọng hơn có thể sẽ ăn s.ú.n.g mộc thương.

Nhớ đến chuyện mà anh ta nghe được trước kia.

Có hai người đói không chịu nổi, bíu vào xe vận chuyển lương thực để ăn vài nhúm gạo sống liền bị kéo đi b.ắ.n chết, cả người Nhị Ma Tử run lên, sợ đến nỗi suýt chút nữa không kìm được.

Anh ta mới khoảng hai mươi, vẫn chưa lấy vợ, thật sự không muốn c.h.ế.t đâu!

“Bí thư, ngài thấy nên xử lý chuyện này ra sao?”

Trông thấy bộ dạng thảm hại của Nhị Ma Tử, có người không nhịn được có hơi mềm lòng, nhưng trộm lương thực là chuyện lớn, lại không muốn bỏ qua cho anh ta đơn giản như vậy được, chỉ có thể khó xử nhìn về người chủ sự trong thôn.

“Trước hết hãy trói Nhị Ma Tử lại, đợi chúng tôi thương lượng một chút rồi tính tiếp.”

Nhóm cán bộ thôn tụ họp lại bàn bạc các biện pháp xử phạt Nhị Ma Tử.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi kết quả, không ai phát hiện ra Tiểu Tại Tại đang lén đưa mắt lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, mím môi.

Cô bé đã biết kết quả.

Không tốt cũng không xấu.

Thật ra việc xử lý chuyện này được quyết định bởi thái độ của nhóm cán bộ thôn, muốn làm lớn chuyện trừng trị nghiêm khắc thì dứt khoát trói người lại, dù đưa cho Cục Cảnh sát hay Uỷ ban Cách mạng thì kết quả Nhị Ma Tử đều không tốt lắm.

Nếu niệm tình xưa mà xử lý ổn thoả sẽ để anh ta bồi thường, xử phạt thêm chút nữa hoặc là tìm lý do đưa anh ta đi nông trường lao động để cải tạo.

Sau khi cán bộ thôn bàn bạc xong xuôi đã ra quyết định xử phạt Nhị Ma Tử, do trưởng thôn tuyên bố: “Nhị Ma Tử phải bồi thường tất cả lương thực mà anh ta đã trộm, cũng lấy danh nghĩa có hành vi bất lương bị đưa đến nông trường lao động cải tạo.

Mọi người có thể chấp nhận việc xử phạt này, cũng không ai phản đối.

Lao động cải tạo ba năm...

Da mặt Nhị Ma Tử co giật, mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng nhưng cuối cùng chẳng dám nói năng gì.

Làm việc khổ sở ba năm vẫn còn tốt so với việc mất mạng.

Loading...