Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:59:39
Lượt xem: 22
Không ai biết vì sao Tại Tại lại lấy cái tên này, nhưng khi nhìn vào gương mặt hiện lên mờ ảo của thiếu niên, bọn họ tựa hồ đã có thể hiểu một chút.
Lưu Nhân Nhân và Diệp Mậu Thu nán lại trước bức tranh cuối cùng này lâu nhất, lòng hiếu kỳ của Diệp Mậu Thu phát tác, nhịn không được đuổi theo Tại Tại hỏi: “Tại Tại, cậu vẽ ai trong bức tranh kia vậy?”
Tại Tại duỗi tay, đưa lên miệng kéo ngang một đường theo chiều dài của môi: “Tớ đã đáp ứng với người kia rồi, không thể nói.”
“Vậy được rồi.”
Diệp Mậu Thu không thể để cho cô bạn thân của mình trở thành một người không đáng tin cậy, vì vậy cô chỉ có thể buông sự tò mò một cách tiếc nuối.
Các cô tiếp tục tham quan triển lãm tranh, ngoại trừ tranh của Tại Tại , tranh của giáo sư Lâm cũng làm người ta kinh diễm, mặc dù là những người không hiểu gì về hội họa, cũng nhịn không được ở trước mắt mỗi bức tranh nán lại một lúc lâu.
Nguyên bản đối với cuộc triển lãm này không có hứng thú gì, chỉ đơn thuần muốn tới cổ vũ cho chị em tốt, Diệp Mậu Thu còn cảm thấy, thời gian xem từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều là quá dài.
Theo như bọn họ xem tranh theo kiểu tham quan, đại khái chỉ cần dạo qua toàn bộ đại sảnh triển lãm không đến nửa tiếng, sau đó vỗ m.ô.n.g rời đi.
Nhưng khi thực sự ngắm nhìn nó, đắm chìm ở trong mỗi một bức tranh, lại lần nữa hoàn hồn, cô mới bừng tỉnh kinh ngạc, thời gian cư nhiên đã đi qua hơn hai giờ, hiện tại đã hơn mười một giờ giữa trưa!
Nếu không phải tiếng bụng đói cồn cào của cô, có lẽ cô đã không hồi phục nhanh như vậy.
“Các cậu có muốn đi ăn cái gì đó với tớ không?” Tại Tại hỏi hai cô bạn thân.
Cả nhà bọn họ chuẩn bị đi ăn ở một nhà ăn ở gần đây.
Ăn xong người nên đi làm thì đi làm, người không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi, hoặc là ở lại cùng với Tại Tại, cho đến khi cuộc triển lãm kết thúc.
“Không được không được, chúng ta về nhà ăn.”
Cùng ăn cơm với cả nhà bạn tốt thì có chút không được tự nhiên, cho nên Diệp Mậu Thu và Lưu Nhân Nhân đều không hẹn mà cùng cự tuyệt lời mới của Tại Tại.
Sau khi hai người nói lời chia tay, họ cùng nhau rời đi.
Còn cô thì quay lại bên gia đình, chuẩn bị cùng đi ăn cơm trưa.
Giáo sư Lâm cũng có bữa tiệc, nhưng những trường hợp như thế này thì yêu cầu phải uống rượu, vì bảo vệ đồ đệ, giáo sư Lâm dứt khoát liền không gọi Tại Tại đi.
Ninh gia đã tìm thấy một nhà hàng có tiếng gần đó để ăn cơm trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-390.html.]
Việc kinh doanh của nhà hàng này rất nổi tiếng, muốn đến ăn phải đặt chỗ trước, may mà Cố Hành có một trợ lý toàn năng, đã dành sẵn một chỗ cho gia đình ông chủ rồi, giờ chỉ việc đi vào và ngồi xuống ăn là được.
Trên bàn cơm, mọi người đều tự chọn những món nước mà mình yêu thích, rồi cụng ly với nhau, vì để chúc mừng Tại Tại triển lãm tranh của bản thân thành công.
Cố Hành và vợ chồng Ninh Viễn Hàng đều không hẹn mà đồng thời cùng lúc đưa cho Tại Tại một cái hầu bao, xem như là khen thưởng cho cô.
Thấy có bao lì xì, Tại Tại còn vui vẻ hơn cả việc triển lãm nghệ thuật diễn ra suôn sẻ.
Rốt cuộc, cuộc triển lãm đã được tổ chức xong xuôi, quay đầu nhìn lại, cũng chỉ như vậy, mà bao lì xì thì lại lọt vào túi tiền của cô nha.
Tại Tại tham tiền nhận bao lì xì với nụ cười ngây ngô trên mặt.
Làm đám người Ninh Hiên bên cạnh xấu hổ không nỡ nhìn thẳng.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó từng người đi làm, chỉ để lại Ninh Hiên ngồi cùng xe với Tại Tại, tiếp tục tham gia xong buổi triển lãm tranh chiều.
Xe là Tô Hân Nghiên lưu lại cho bọn nhỏ dùng, còn cô thì lên xe chồng chở đi làm, buổi tối Ninh Viễn Hàng cũng sẽ đi đón cô về.
Biết ba và mẹ đang cần thế giới riêng của hai người, Ninh Hàng ý thức được lên xe của anh cả, còn bà nội Ninh được Cố Hành đón.
Hoặc là nói là trợ lý tiên sinh lái xe đón đưa hai mẹ con bọn họ.
Buổi triển lãm tranh chiều diễn ra suôn sẻ như buổi sáng, hơn nữa buổi chiều có nhiều người đến xem hơn buổi sáng.
Trong số đó có nhiều doanh nhân, nhà sưu tập giàu có quan tâm đến việc mua tranh.
Tại Tại vốn dĩ đang ngồi bên người anh ba, xa xa mà liền nhìn thấy giáo sư Lâm đang vẫy tay với cô, rõ ràng là gọi cô đến để làm gì đó.
Cô vội thông báo với anh ba một tiếng, sau đó bước nhanh đến trước mặt giáo sư Lâm: “Thưa cô, có chuyện gì sao?”
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng trên thực tế đáp án đã hiện lên ở trong mắt Tại Tại.
Quả nhiên, giáo sư Lâm lôi cô đến một góc nhỏ, nhỏ giọng nói với cô: “Nhìn thấy vị tiên sinh kia chưa? Ông ấy là một thương nhân rất giàu có, người ta cố ý muốn mua tranh của em.”
“Bức nào ạ?” Tại Tại hỏi.
“Là《 câu đố 》, ra giá 3000 đồng.”