Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:45:01
Lượt xem: 19
“Mẹ ơi, mẹ xong chưa?”
Ninh gia, trong phòng Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên, Tại Tại ngồi ở trước bàn trang điểm của mẹ, ngoan ngoãn ngẩng đầu để mẹ trang điểm cho.
Hôm nay là ngày giáo sư Lâm tổ chức buổi triển lãm nghệ thuật, trước khi bắt đầu bà dặn dò đồ đệ trước khi đi nhớ ăn mặc chỉnh tề, bà sẽ dẫn cô đi gặp và quen một số người.
Biết giáo sư lâm cố ý trải sẵn đường cho mình đi, Tại Tại rất phối hợp mà gật đầu, sáng sớm ngày hôm nay, đã bò dậy rửa mặt thay quần áo, thuận tiện nhờ mẹ trang điểm cho cô.
Trong một vài trường hợp quan trọng, trang điểm chính là một trong những phép lịch sự cơ bản.
Chỉ là Tại Tại chưa bao giờ trang điểm lại không dự đoán được nó lâu như vậy, nửa giờ đã trôi qua, mà vẫn chưa xong.
“Sắp xong rồi đây, con đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện, tí nữa mẹ đánh son cho.” Tô Hân Nghiên ngoài miệng trấn an con gái, nhưng động tác trên tay lại không ngừng.
Thật ra hàng ngày cô trang điểm, cũng chỉ mất hơn mười phút tí, trên cơ bản đều là tốc chiến tốc thắng.
Nhưng hôm nay khó có cơ hội được trang điểm cho con gái, tất nhiên muốn trang điểm cho công chúa nhỏ của mình thật xinh đẹp.
Rốt cuộc ai đều cũng đều có một ước mơ có được một cô búp bê Barbie để thỏa sức trang điểm?
Sau một thời gian, cuối cùng Tô Hân Nghiên cũng đã tô son xong, họa ra một điểm đáng chú ý trên gương mặt xinh đẹp này.
“Được rồi, nhìn xem đi, vừa lòng không?”
Sau khi trang điểm xong, Tô Hân Nghiên nhìn thành quả gần một tiếng đồng hồ của mình trong sự thỏa mãn, chờ khi xem đủ rồi, mới vừa lòng gật đầu, mới tùy tiện lấy một cái gương đưa cho con gái để con bé có thể chiêm ngưỡng thành quả của mẹ mình.
Tại Tại nhận gương, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô nương xinh đẹp bên trong.
Cô vẫn luôn biết, bản thân cũng rất đẹp, trước kia các bạn cùng lớp bầu chọn hoa khôi của trường, cô đã được bầu chọn với số phiếu cao nhất.
Cho nên Tại Tại đối với nhan sắc của bản thân là mười phần tự tin.
Mặc dù kém hơn anh ba, nhưng cũng đẹp thứ hai trong nhà.
Sau khi được bàn tay khéo léo của mẹ chải chuốt, cô trong gương trông càng thêm đầy đặn và tràn đầy khí chất, tất nhiên, ngũ quan của cô vẫn vậy, không thay đổi nhiều tuy nhiên trông đẹp hơn hẳn.
Nếu muốn miêu tả cụ thể hơn chút, thì lúc cô trang điểm này, giá trị nhan sắc có thể hơn cả ông anh ba lúc sáng dậy chưa đánh răng rửa mặt.
Vì sao lại nghe có vẻ kỳ lạ thế nhỉ?
Tại Tại nghiêng đầu, nhìn thấy cô nương trong gương cũng nghiêng đầu theo, đôi mắt to trong linh động tràn đầy sự nghi hoặc, đôi má phúng phính trắng hồng xen lẫn nét phì đáng yêu của trẻ con, lộ ra một hơi thở đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-387.html.]
Cô là kiểu người có ngoại hình dễ thương, vẻ ngoài dịu dàng, không gây khó chịu đồng thời rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác, đặc biệt là phụ nữ và người lớn tuổi, những người thích mấy đứa trẻ trông có phúc khí thế này.
“Xoay người sang chỗ khác, mẹ buộc tóc cho con."
“Dạ.”
Nghe thấy thanh âm của mẹ, Tại Tại ngoan ngoãn xoay người đưa lưng về phía cô, tùy ý để nẹ buộc tóc cho.
Hôm nay cô mặc một cái váy dạ hội nhỏ màu cam vàng chanh, là mẹ cùng đi chọn với cô, váy thiết kế theo hình tượng trong trẻo đáng yêu, rất thích hợp với cô.
Mà vì phối hợp với trang phục này của cô, mẹ cũng trang điểm thiên về màu vàng cam hơn, thoạt nhìn trông linh khí mười phần, tôn lên trọn vẹn sự hoạt bát và sức sống đặc trưng của một cô bé mới lớn.
Tô Hân Nghiên thắt một nụ hoa dễ thương cho con gái, trang trí nó bằng một chiếc nơ cùng màu với chiếc váy nhỏ của cô và thắt một chiếc nơ xinh trên đó.
“Được rồi!”
“Vậy con đi xuống ăn cơm sáng đây.”
Thì ra lý do con bé gấp gáp như vậy là do đói bụng.
Tô Hân Nghiên: “…… Cơm đừng ăn quá nhiều, cẩn thận không bụng phình ra, như vậy khó coi, còn có ăn xong cơm lên để mẹ tô lại .............”
Sớm biết vậy bao nãy đã không tô son cho nữa.
“Biết rồi ạ!”
Còn chưa kịp nói xong, thân ảnh Tại Tại đã biến mất ở ngoài cửa.
Tô Hân Nghiên bất đắc dĩ cười, nói: “Cũng không biết cái tính háu ăn này di truyền từ ai.”
Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho bản thân.
Trên cơ bản chỉ mất mười lăm phút là cô hoàn thành việc tút tát, sau đó đơn giản chải tóc một chút, thay một bộ váy có cùng màu và kiểu dáng có chút tương đồng với con gái.
Không sai, hôm nay Tô Hân Nghiên mặc đồ đôi với con gái.
Cùng một thiết kế, cùng một màu sắc, mặc ở trên người cô, lại không có một chút cảm giác đáng yêu nào, mà những gam màu tươi sáng càng khiến cô ấy trở nên dịu dàng và duyên dáng hơn, mang một vẻ đẹp trưởng thành.
Ninh Viễn Hàng vừa vặn đẩy cửa tiến vào nhìn thấy dáng vẻ này, không khỏi sửng sốt, một cảm xúc kinh diễm từ trên mặt xẹt qua, anh cũng không bủn xỉn chút nào mà khích lệ: “Rất đẹp.”
Tô Hân Nghiên nhấp môi cười, nói: “Cảm ơn, anh cũng rất tuấn tú.”