Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:54:28
Lượt xem: 18
Lúc Tại Tại đi ra khỏi văn phòng giáo viên, đột nhiên một trận ầm ĩ ở bên trái hấp dẫn sự chú ý.
Cô quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên mũm mĩm đang tát một cô gái trẻ, vừa khóc lóc vừa mắng chửi.
“Lão nương luyến tiếc ăn luyến tiếc mặc, cắn răng buộc bụng đưa mày đi học, cũng không bảo mày giày xéo chính mình? Tao bảo mày đạo đức suy đồi hả, ta bảo mày trộm đồ vật của người ta hả, tao bảo mày yêu sớm hả, mày làm vậy là mày đã hủy hoại cả cuộc đời của mày đấy biết không? Bộ dáng này của mày còn có tương lai gì nữa hả, a! Mày nói đi!”
Người phụ nữ trung niên kia cứ nói được một câu lại tát cho nữ sinh kia một bạt tai tàn nhẫn.
Không được vài cái, gương mặt thanh tú trắng nõn nguyên bản, đã bắt đầu xanh tím.
Nhưng khi nhìn bộ dạng khóc thút thít của người mẹ kia, lại khiến cho người ta thấy những cái tát đó dường như đã đánh lên trên người bà ấy.
Bên cạnh có không ít người vây quanh đang khuyên, nhưng người chân chính ra khuyên bảo can ngăn lại không có mấy người.
Tại Tại thậm chí còn chú ý tới, ánh mắt của những người này khi nhìn bạn nữ kia có sự kinh thường, thậm chí còn có cả sự chán ghét.
Dường như cô gái ấy đã làm ra chuyện ác tày trời gì đó.
Mà cô gái cô độc bị những người xung quanh chỉ trỏ mắng nhiếc, sau khi bị mẹ mắng nhiếc chửi bới đánh đạp sau đó, vẻ mặt vô biểu tình mà ngẩng đầu, lạnh nhạt mà nhìn quanh một vòng.
Cô ấy cười.
Một nụ cười phi thường xán lạn, tràn ngập tươi đẹp của tuổi thanh xuân dường như tinh thần của cô gái ấy phấn chấn, phảng phất như không có chuyện gì cả.
Khiến cho người nhìn vào sinh ra sự thoải mái dễ chịu.
“Mẹ đừng lo lắng.” Cô ấy dịu dàng cười nói với mẹ mình: “Con đã không có tương lai.”
Không tốt!
Tại Tại dường như giây phút thấy đối phương ngẩng đầu, đã đọc được cô ấy muốn làm gì.
Dường như không chút nghĩ ngợi, cô lấy ra tốc độ trăm mét một giây, lao nhanh về phía trước.
Định hướng ban đầu của cô là ở cửa văn phòng lớp học ở phía ngoài cùng bên phải của tòa nhà dạy học, trong khi bên kia là trước cửa văn phòng lớp học ở phía ngoài cùng bên trái.
Bởi vì có quá nhiều lớp học ở Cao trung, cho nên văn phòng giáo viên cũng được chia làm hai phòng, được chia ở hai khu dạy học mỗi khu một văn phòng, ở giữa có cách nhau mấy chục mét, dù tốc độ của Tại Tại có lấy hết sức bình sinh ra mà chạy, ít nhất cũng phải mất mấy giây đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-363.html.]
Mà với chút thời gian này, cũng đủ để thiếu nữ kia nói xong một câu cuối cùng.
Sau đó, dứt khoát lưu loát xoay người nhảy xuống dưới lầu!
Đây chính là lầu thứ sáu!
Ngã xuống sẽ c.h.ế.t người!
“A ——!” Trong đám người đã có người hét lên.
Mà người mẹ vừa nãy còn trách móc quở trách thiếu nữ hai mắt trợn to, đôi chân đã mềm sắp té xỉu luôn.
Đang lúc mọi người cho rằng sắp thấy cái hình ảnh máu me bắn cao ba thước, thì một đạo thân ảnh mảnh khảnh từ đâu lao tới, đuổi theo thiếu nữ sắp ngã xuống đó, gắt gao giữ lại tay của thiếu nữ này.
“Cứu mạng a! Mau tới hỗ trợ! Tôi…… tôi không kiên trì được bao lâu nữa đâu!”
Tại Tại cắn răng hô to, dùng sức đến mức gân xanh trên trán đều bạo lên.
Cô thuộc tuýt người nhìn thì có vẻ gầy, nhưng thực tế thượng thì lại khá khỏe, người ta thậm trí còn nặng hơn cô, kéo một cái so với bản thân mình còn nặng hơn là rất khó, rất mệt.
Đặc biệt là người này còn một lòng muốn chết, thậm chí còn đang muốn bẻ ngón tay đang níu lại tay của đối phương.
“Buông tay.”
Hai mắt cô gái trống rỗng mà nhìn bạn học xa lạ đang cố gắng níu mình lại: “Nhanh lên buông tôi ra, bằng không cậu cũng sẽ bị kéo xuống đó.”
Đúng vậy, vì giữ chặt cô gái, nửa cái thân mình của Tại Tại đã dò ra ngoài lan can, chỉ còn lại có nửa thân là ở bên trong, bị mẹ của thiếu nữ nhảy lầu này kéo lại.
“Cầu xin cháu, đừng buông tay, cứu cứu con gái của tôi a!”
Mẹ của cô gái khóc lóc cầu xin Tại Tại.
Những người khác sau khi hoàn hồn, luống cuống tay chân đi qua hỗ trợ.
Còn cô gái một lòng muốn c.h.ế.t lại không muốn được kéo lên đi, còn đang khuyên bảo Tại Tại buông tay cô ấy ra: “Buông tay.”
“Thả cái con mẹ nhà cô ấy!” Tại Tại bị câu này của cô gái làm cho tức giận đến mức muốn nói ra mấy câu tục.
“Cô không biết nói chuyện à, bị người ta bôi nhọ không biết biện giải cho bản thân mình à hả, một lần nói không thông thì nói nhiều lần, hoặc tìm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, chân tướng luôn ở đó, không phải ai nói bậy sẽ biến thành hiện thực, nếu không tìm được thì đi báo nguy, để cảnh sát tới điều tra, c.h.ế.t cái gì chết, cô mà chết thì cái gì cũng chả còn, cô là đồ ngốc sao?!”