Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-08-29 09:14:11
Lượt xem: 97

“Bụp!” Tiểu Tại Tại ngã ngửa.

Bé đã thấp bé lại bị mẹ cho mặc nhiều quần áo, cả người giống như một cái bánh bao nhỏ mũm mĩm.

Ngay sau khi ngã, bé lăn ra như một cái bánh bao, cho đến khi va vào chân ai đó mới dừng lại.

“Thật nhiều ngôi sao nha……”

Tiểu Tại Tại choáng váng cảm giác trước mắt có rất nhiều ngôi sao quay vòng quanh trên đầu bé.

Bé sững sờ một hồi, tay chân ngắn ngủn cào cấu kéo, nhưng bé vẫn cứ như con rùa bị lật mai, hồi lâu không dậy nổi.

“Tại Tại!” Tiểu Hoa sửng sốt, hoàn hồn chạy nhanh tới cứu viện.

Đáng tiếc, sức lực nhỏ, mặc kệ nỗ lực như thế nào, đều không kéo Tiểu Tại Tại dậy nổi, ngược lại làm bản thân mình ngã theo.

“Ai da!”

“Chị Tiểu Hoa!” Tiểu Tại Tại xem chị Tiểu Hoa vì muốn giúp mình mà té ngã, không khỏi nóng nảy.

Bé cố gắng gượng dậy, nhưng hôm nay mặt đất không biết có chuyện gì, đột nhiên rất trơn trượt, khiến Tiểu Tại Tại hồi lâu không thể đứng dậy được.

Đang lúc tiểu gia hỏa gấp đến độ muốn khóc, một đôi bàn tay tinh tế thon dài đưa ra, kẹp lấy nách Tiểu Tại Tại , đem bé ôm lên.

“Đứng vững vàng chưa?” Giọng nói trẻ tuổi thanh lãnh vang lên trên đầu bé.

“Ổn rồi ạ.” Tiểu Tại Tại giẫm mặt đất, xác nhận chính mình đứng vững vàng thật.

Nghe tiếng động, bàn tay dưới buông lỏng, thiếu niên xoay người rời đi.

“Chờ……” Tiểu Tại Tại vội vàng muốn kêu anh ấy lại, trên mặt đất vẫn còn chị Tiểu Hoa mà, kết quả bé vừa quay đầu, liền thấy chị Tiểu Hoa đã được một chị gái xa lạ giúp.

Lúc này, chị Tiểu Hoa rất có lễ phép mà nói lời cảm tạ với chị gái kia.

“Không cần cảm tạ, em lần sau nhớ đi đứng vững một chút nha.” Người lạ ngồi xổm xuống sờ nhẹ đầu chị Tiểu Hoa, cười ôn nhu.

Chính là Tiểu Tại Tại vừa thấy thanh tâm đối phương, lại đột nhiên xông lên trước, lôi kéo tay Tiểu Hoa đem bé mạnh mẽ kéo đi.

“Tại Tại?” Tiểu Hoa không rõ nguyên do.

“Tại Tại không thích chị ấy, chị Tiểu Hoa cũng không thể thích chị gái ấy.” Tiểu Tại Tại phồng má nói.

Tính trẻ con phát ngôn tùy hứng nghe như là tiểu hài tử ghen giận dỗi.

Đối phương nghe xong ngẩn người, ngay sau đó không để bụng mà cười cười, ôn nhu nói: “Chị còn phải đi làm việc, liền không cùng các em chơi, tái kiến.”

Thiếu nữ xoay người trong nháy mắt, không dấu vết mà vỗ bụi trên cánh tay đi.

“Tại Tại vì cái gì không thích chị gái hảo tâm kia nha?” Chờ chị gái ấy đi xa, Tiểu Hoa mới nghi hoặc hỏi.

“Chị ấy không thích chúng ta, tại sao chúng ta phải thích chị ấy?” Vẻ mặt của Tiểu Tại Tại còn bối rối hơn Tiểu Hoa.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau trong ba giây, rồi đột nhiên cùng nhau đổi chủ đề.

“Chúng ta vẫn là tiếp tục nhặt cỏ khô đi.”

“Hảo.”

Tiểu Tại Tại có chút bướng bỉnh, từ lần trước bé nhổ củ cải là có thể nhìn ra, mà lúc nãy bé vừa mới bị cây cỏ kia làm ngã, hiện tại lại muốn đi rút nó, nói cái gì mà cho chính mình báo thù rửa hận!

Đáng tiếc, lăn lộn một hồi lâu, cỏ dại không một chút sứt mẻ, Tiểu Tại Tại lại rất mệt mỏi, tay nhỏ còn bị cỏ cọ xát đến đau, nổi lên một tầng hồng.

“Tôi…… Tôi không cần ngươi nữa.”

Bé ủy ủy khuất mà dời mục tiêu, đi rút cỏ dại khác .

Kết quả hôm nay cũng không biết có phải là ngày xui xẻo của bé hay không, mà cây cỏ nào cũng không nhổ ra được, lòng bàn tay non mềm bị lưỡi cỏ cắt ra, xuất hiện vài vết m.á.u mỏng.

Tiểu Tại Tại tức giận đến nước mắt lưng tròng, đã mau khóc.

“Tại Tại đừng khóc, chúng ta đi gọi người hỗ trợ.” Tiểu Hoa xem Tiểu Tại Tại muốn khóc, vội an ủi bé, lại cẩn thận nắm tay bé đi tìm người lớn tới hỗ trợ.

Bên này qua loa khi dễ người, các bé phải gọi người tới hỗ trợ khi dễ trở về!

“Bà nội……”

Bà Ninh nghe thấy cháu gái kêu, vừa quay đầu, liền thấy hốc mắt hài tử hồng hồng mà chạy lại đây.

Bà lập tức kinh ngạc một chút, trong lòng nổi lên một ngọn lửa giận, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, ai bắt nạt Tại Tại của chúng ta? Nói đi, bà nội dẫn cháu đi tính sổ với bọn họ!"

“Cỏ đó, cháu kéo mãi không được, còn đem tay Tại Tại đổ máu.” Tiểu Tại Tại một bên cáo trạng, một bên dang rộng lòng bàn tay của mình ra cho bà nội xem

“Tay cháu bị thương, có đau hay không?”

Vừa nghe nói là do nhổ cỏ, bà nội Ninh đã kiềm chế tức giận, hướng về vết thương của cháu gái nhỏ.

Kỳ thật điểm này tiểu trầy da cũng không phải rất nghiêm trọng, muốn thay đổi cái chắc nịch điểm hài tử, dứt khoát liền mặc kệ hắn, không mấy ngày là có thể khỏi hẳn.

Thực ra vết xước nhỏ này không nghiêm trọng lắm, muốn đổi sang đứa trẻ khác chắc hơn thì cứ để yên , vài ngày nữa nó sẽ lành.Nhưng khi đôi bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mịn của Tại Tại, bà Ninh lại cảm thấy xót.

Ngay lập tức, bà không quan tâm đến công việc, trực tiếp đưa đứa trẻ đến phòng y tế của thôn, đồng thời nhờ bác sĩ trong thôn giúp sát trùng và bôi thuốc.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, ta đã lau bằng thuốc đỏ, hai ngày nữa đừng đẻ tay đứa nhỏ chạm vào nước, tránh cho miệng vết thương bị cảm nhiễm.” Giúp đỡ Tiểu Tại Tại bôi xong thuốc bác sĩ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-35.html.]

“Này, sẽ không lưu sẹo đi?” Bà Ninh quan tâm hỏi.

Tại Tại nhà mình là con gái, nữ hài tử trên tay nếu là lưu lại sẹo, quá khó coi.

“…… Yên tâm đi, đây chỉ trầy da nhẹ thôi, sẽ không lưu sẹo.” Bác sĩ Trần hết chỗ nói thở dài, kiên nhẫn giải thích nói.

Ông thầm than trong lòng: Nếu bọn họ đến muộn hơn một chút, vết thương có lẽ đã khép lại rồi.

Tiểu Tại Tại nhìn mặt bác sĩ Trần, cúi đầu lại nhìn vết thương bị bôi đến đỏ rực của mình, thoạt nhìn có rất nhiều máu: “……”

*

“Ở đâu đâu?”Bà Ninh cùng bà của Tiểu Hoa đi cùng nhau, bị cháu gái nhà mình dẫn tới chỗ hai đứa vừa ăn mệt.

“Là nơi này, chính cái đó đã khi dễ Tại Tại!”

Tiểu Tại Tại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đưa người tới báo thù.

“Này……” Bà Ninh thăm dò nhìn, sau khi thấy rõ đó là thứ gì, kinh dị mà cùng bà Trần liếc nhìn: “Cái này cũng không phải là cỏ khô à?”

“Không phải là cỏ khô ?” Tiểu Tại Tại cùng Tiểu Hoa đồng loạt lắc đầu,.

“Vậy kia là cái gì nha?” Tiểu Hoa hỏi.

“Thôi từ từ, chúng ta đào thử xem một chút.” Hai lão nhân mang theo một cái cuốc lại đây, hiện tại vừa lúc có thể sử dụng.

Bà Trần sức lực lớn hơn một chút, đào sâu xuống đất hai lần, mới ra được ...

Nửa củ mài.

“Nha, thật đúng là củ mài này.” Nguyên bản bà Ninh chỉ phán đoán mà thôi, không nghĩ tới tự nhiên là củ mài thật sự.

Bà khá kinh ngạc: "Thứ này không phải chỉ có trên núi mới tìm thấy sao? Dưới chân núi chúng ta lại có một cụm chủ lớn như vậy? Thật kỳ lạ vậy mà nó vẫn chưa bị phát hiện ra."

Tháng 11 đến tháng 12, vừa lúc chính là thời kì lớn của củ mài, hiện tại đào lấy rất chính thích hợp.

Thứ này có thể được dùng làm thực phẩm như khoai lang, và hương vị của nó tương tự như khoai lang và khoai môn.

Cho nên mấy năm nay phàm là có củ mài bị phát hiện, là sẽ bị đào hết, chắc chắn sẽ không còn sót lại.

Không nghĩ tới nơi này còn có một chút cá lọt lưới, quả là một bất ngờ thú vị.

Những đứa trẻ vẫn không biết gì và không hiểu những gì chúng đã tìm thấy.

Hai người lớn hiểu ý nhau, im lặng nhìn nhau rồi lập tức hành động.

Bà Ninh hỗ trợ thông khí, để không có người phát hiện bí mật này, mà bà Trần lập tức nhanh chóng dùng cuốc, đem nửa củ mài dư lại đều đào ra, giấu ở phía dưới rổ, dùng cỏ khô để che dấu, sau đó che dấu vết đất vừa đào lên xong để không ai phát hiện ra.

“Dư lại, chờ buổi tối không có ai, chúng ta lại đến đào?”

“Được.”

Bàn bạc xong, hai người cùng cháu gái vội vàng về nhà, chuẩn bị bí mật báo tin vui cho người nhà biết. Đến khi ban đêm không có ai ở đó, sau đó bí mật thu thập củ mài.

“Bà nội, chúng ta làm như vậy, có tính là trộm đồ của nhà nước không?” Tiểu Tại Tại chần chờ mà đánh giá mặt bà nội, có chút không xác định hỏi.

Vấn đề của thời đại, ngay cả những đứa trẻ nhỏ nhất cũng biết những gì chúng không thể làm được.

Tỷ như trộm tài sản nhà nước.

Về lý thuyết, tất cả núi rừng xung quanh thôn Trần, cũng như những thứ trên núi, đều thuộc tài sản công của nhà nước, cũng như tài sản chung của người dân, cá nhân không được phép tùy ý trục lợi. .

Một khi phát hiện, kết cục sẽ giống với Nhị mặt rỗ.

Cho nên Tiểu Tại Tại khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

“Yên tâm đi, chuyện này không nghiêm trọng như vậy.” Bà Ninh tâm tình tốt lắm xoa đầu nhỏ của cháu gái, cùng giải thích với bé nói: “Mấy năm trước, thời điểm mất mùa, mọi người đói đến thiếu chút nữa đào ăn hết cả mấy ngọn núi quanh đây, đâu có ai nói gì đâu?”

“Trên núi cũng có thợ săn ở đây, người ta dựa vào săn b.ắ.n để kiếm sống, cũng không có ai nói gì với họ cả.”

“Tại Tại đã hiểu.”

Tiểu Tại Tại hai mắt sáng lấp lánh mà tổng kết : “Cái này giống với việc cháu cùng chị Đại Hoa và chị Tiểu Hoa vào núi tìm nấm và rau dại vậy .”

Hai việc đều cùng một tính chất.

Và sở dĩ lần này họ phải giấu không cho người khác biết là vì sợ người khác phát hiện, sẽ đổ xô đi đào củ mài rồi chẳng còn lại gì.

“Tại Tại của chúng ta thật thông minh.” Bà Ninh cười khích lệ nói.

“Hi hi.” Tiểu Tại Tại thẹn thùng mà che lại khuôn mặt nhỏ.

Chờ Tô Hân Nghiên buổi tối trở về, biết được chuyện này, lập tức hạ quyết định.

“Chờ trời tối, Tại Tại cùng Tiểu Hiên ở nhà, những người khác đều cùng nhau đi hỗ trợ đào củ mài.”

Cô không phải muốn dùng củ mài đổi tiền, trong nhà cũng không thiếu mấy đồng tiền này, mà cô nhớ tới mấy món ăn làm từ củ mài, nó rất ngon.

“Tại Tại, Tại Tại muốn đi.” Vừa nghe mẹ không cho bé chơi, Tiểu Tại Tại lập tức bất mãn.

Rõ ràng củ mài là bé phát hiện, bé còn bị đau tay, thế mà bây giờ lại không cho bé đi, thật chẳng công bằng tí nào cả!

“Em gái ngoan nghe lời, buổi tối đáng sợ lắm, em nhỏ như thế, đi ra ngoài không an toàn.” Ninh Hàn dỗ em gái nói.

Loading...